Gửi bài:

Thời gian để sống

"- Đó là một ca khó.

- ...

- Anh ta muốn tự tử."

***

Một buổi chiều mưa bão nọ, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở phòng khám. Anh ta trò chuyện với bác sĩ hơn một tiếng đồng hồ. Khi anh ra lấy toa thuốc, cô liếc thấy trên đó có vài loại mình biết tên, chống đau nửa đầu và chống trầm cảm.

Có lẽ anh không nhớ cô là ai. Nhưng cô biết anh. Trước khi về làm việc cho phòng khám tâm thần kinh này của bác sĩ H., cô từng làm trợ lý cho chương trình y tế của một tổ chức phi chính phủ. Anh làm việc cho một đơn vị phối hợp thực hiện dự án. Nhiều lần anh qua họp với bên cô. Cô ghi nhớ anh bởi dáng vẻ trầm tĩnh luôn đượm chút buồn rầu. Cốt cách của anh toát lên điều gì đó khiến người ta bỗng phải gò mình lại cho điềm tĩnh, lịch lãm khi tiếp xúc, nếu không muốn trở thành một kẻ tương phản dị hợm. Họ không có dịp nói chuyện riêng với nhau cho đến khi cô rời dự án. Không ngờ có ngày cô gặp lại anh.

thoigiandesong

Hết giờ làm việc, bác sĩ H. thong thả bước ra khỏi phòng bệnh, nhờ cô pha một tách cà phê.

- Bệnh nhân mới đến ban nãy... - cô rụt rè hỏi. Nhưng lập tức cô ngưng bặt. Cô thừa biết quy tắc bảo mật cho bệnh nhân ở những phòng khám tâm lý.

- Ừ - bác sĩ gật đầu, quay sang nhìn cô dò hỏi.

- Em biết anh ta - cô đành nói một câu khá vô nghĩa.

- Bạn bè à?

- Không, biết thôi. Ngày xưa có làm chung một dự án.

- Đó là một ca khó.

- ...

- Anh ta muốn tự tử.

Suốt một tuần sau đó, cô chờ đợi lần tái khám của anh. Nhưng đến ngày tái khám, tuyệt nhiên anh ta không xuất hiện. Một, hai ngày sau đó cũng không.

- Anh người quen của cô không thấy đến tái khám - bác sĩ H. đẩy gọng kính lên sống mũi.

- Dạ.

- Tôi cảm thấy không an tâm. Sẽ rất nguy hiểm nếu anh ta bỏ giữa chừng việc điều trị. Ý nghĩ tự tử đã choáng ngợp con người anh ta.

- Thưa... - cô cắn môi, cảm thấy ngượng ngùng khi hỏi điều không được phép - vì sao anh ta muốn chết?

Bác sĩ H. im lặng nhìn cô hồi lâu. Rồi ông nói chậm.

- Vợ chưa cưới của anh ta qua đời vì tai nạn xe một năm trước do chính anh ta cầm lái. Sau một năm cố gắng sống trong giày vò, cảm thấy vẫn không thể tiếp tục được nữa, anh ta tìm đến đây.

Chiều hôm đó, cô lần mò đi tìm nhà người đàn ông trẻ nọ theo địa chỉ lưu trong bệnh án. Khi cô đến tòa chung cư ở ngoại ô ấy, những nhân viên cấp cứu đang đưa anh ta ra xe. Khuôn mặt anh trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể bất động, mùi thuốc diệt cỏ tỏa ra nồng nặc.

"Người nhà anh ta đâu?" - nhân viên y tế quát. Hàng xóm bu xung quanh trả lời nhao nhao: "Không có. Anh ta sống một mình". Cô thấy mình đột nhiên nhào ra khỏi đám đông, leo lên theo xe cấp cứu. "Tôi là bạn anh ấy!".

Cửa phòng cấp cứu bật mở. "Đã súc ruột nhưng anh ta sẽ không thể qua khỏi. Chất độc đã thấm qua thành ruột của anh ta, không cách gì cứu được. Cô biết nguyên lý của thuốc diệt cỏ không? Nói nôm na là hóa chất làm cho cỏ không thể hấp thu thức ăn được và chết đi. Với người cũng vậy". Ông bác sĩ vừa bước ra nói chậm. Cô thấy mình run lập cập: "Còn bao nhiêu ngày, thưa bác sĩ?". "Chậm nhất là ba".

Anh ta mở đôi mắt đờ đẫn nhìn cô. Có vẻ anh gắng gượng nói điều gì đó, nhưng rồi tất cả bật ra chỉ là tiếng thều thào.

- Nhìn cô rất quen.

- Em từng là trợ lý dự án X.

- À... Cảm ơn cô! - anh ta gật gật đầu.

Cô liếm môi:

- Anh cho em số điện thoại, em sẽ báo cho gia đình anh.

- Tôi không còn ai thân thích ở đây. Các anh tôi sống ở nước ngoài.

- Để em mua gì cho anh ăn - cô quay mặt đi.

- Cô ơi...

- Dạ.

- Tôi sẽ sống, đúng không? - mắt anh ánh lên tia nhìn van nài.

Cô nhìn anh, lặng lẽ gật đầu.

Anh không thể nào húp được dù chỉ là vài ba muỗng cháo loãng. Cô nhìn anh, tưởng tượng ra một cọng cỏ đang quằn quại héo đi rồi vỡ tung trước mắt mình, hệt như trong mấy mẩu quảng cáo thuốc diệt cỏ trên tivi. Cơn đau làm anh nói năng khó nhọc.

- Khi vừa uống thuốc tự vẫn xong tôi mới thấy thèm sống. Tôi đã cư xử thật hèn nhát.

Cô im lặng để bát cháo loãng xuống bàn, rót cho anh ly nước.

- May mà ông trời cho tôi một cơ hội để làm lại tất cả - anh thều thào, khóe mắt ánh lên niềm vui vô hạn.

Sáng hôm sau, cô tìm cách liên lạc với vài người bạn của anh. Buổi chiều, anh nhờ cô đọc cho anh nghe một vài chương trong tập Thơ Dâng của Tagore. "Phiền cô quá, anh nói, sau này ra viện tôi biết làm sao để trả nợ cô đây?". Cô gượng cười ngậm ngùi: "Chỉ cần anh đừng chết nữa là được".

Khi cô đến thăm anh vào ngày sau đó nữa, anh đang ngồi nhìn ra cửa sổ. Tàng me trong sân bệnh viện lích rích tiếng chim chuyền.

- Anh đang nghĩ gì?

- Tôi đang nhớ đến những ngày tươi đẹp - anh mỉm cười.

Cô gật đầu, nhìn anh. Người anh rộc đi, mắt thâm quầng. Anh yếu lắm rồi.

Anh mất trong giấc ngủ buổi chiều ngày hôm đó. Thậm chí anh nghĩ mình chỉ ngủ một giấc thôi và sẽ tỉnh dậy.

Cô y tá kéo tấm khăn trắng phủ mặt anh lại. Cô thờ thẫn bước ra ngoài. Bác sĩ H. đang đứng ở cửa. Cô muốn đổ gục vào vòng tay ông.

***

Sau này, thi thoảng cô vẫn thoáng thấy giật mình mỗi khi có ai đó đến khám bệnh vào một buổi chiều mưa bão. Không phải khuôn mặt thất thần của người đàn ông trẻ ấy, mà là ánh mắt vui mừng khi nghĩ mình được sống của anh lúc ở trong bệnh viện đã ám ảnh cô rất nhiều năm sau đó. Cô hiểu rõ mỗi người chỉ có một thời gian để sống.

Nguyễn Thiên Ngân

Ngày đăng: 02/01/2014
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Lộp cộp Lộp cộp Sau một vụ tai nạn xe máy nhẹ trên đường Trần Quốc Tuấn, ấy thế mà bàn chân phải của anh chỉ còn lại một ngón: ngón út! Cứ hễ mỗi lần...
  • Lạc đầu mùa
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
hate
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage