Hãy cứ bước đi
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Đúng là sống dưới áp lực, bạn sẽ chỉ mạnh mẽ hơn mà thôi!!!!
***
Tôi tỉnh giấc, và không biết đêm qua mình đã khóc tới mức ngủ thiếp đi lúc nào. Chỉ tới khi ánh mặt trời chiếu những tia nắng đầu tiên trong ngày vào căn phòng nhỏ của tôi, tôi mới choàng tỉnh giấc. Đầu óc nặng trĩu, tôi mệt mỏi ngồi dậy, chẳng còn muốn nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy chán nản và thất vọng tràn trề. Duy chán nản nghĩ về những ngày qua....
Kỳ thi đại học đã tốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian, những đêm ôn bài miệt mài, những sớm dậy sớm ôn lại, cả ngày và tháng chỉ có ôn bài, luyện tập. Vậy mà, cuối cùng, khi cầm tờ giấy báo điểm trên tay, tôi không thể cất nổi nên lời. Điểm số đó, tôi đã ngẫm hoài mà chẳng tin nổi đấy là điểm số cho những ngày tháng say sưa mệt nhoài của tôi. Dù những con chữ có nhảy múa trước mắt, thì một sự thật tôi không thể chối từ: Tôi đã trượt đại học. Cánh cửa mơ ước không mở ra trước mắt tôi, gia đình, bạn bè, họ sẽ nghĩ gì về tôi. Tôi ôm đầu, vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà....Bao câu hỏi giá như cứ quay cuồng mãi không thôi. Giá như tôi chịu khó, và chăm chỉ hơn chút nữa. Giá như trước khi làm bài thi, tôi cố gắng đọc kỹ câu hỏi hơn, tôi đừng ra trước giờ nộp bài hẳn 30 phút, giá như và giá như. Nhưng, kết cục thì đâu thay đổi được gì. Tôi không nhớ rõ mình đã đi qua bao nhiêu con đường,và khóc bao lâu trong lúc những bước chân nặng nề lê đi trên phố.
- Duy, là Duy phải không?
Một giọng nói trong trẻo cất lên. Tôi uể oải nhìn về phía sau. Linh, cô bạn từ hồi cấp II đang đứng đó. Tôi nhớ tên bạn ấy, vì cô nàng từng là lớp phó học tập hồi ấy. Cô bạn có vẻ cao hơn, và mái tóc thì không còn xõa ngang vai mà buộc cao gọn gàng.
- Chào cậu. - Tôi cố nặn một nụ cười đáp lại. Nhưng, giờ thì có cho tiền, tôi thề tôi cũng không thể cười thoải mái được. Hình như nụ cười gượng gạo của Duy càng tố rõ là chủ nhân của nó thấy không thể vẽ nổi nụ cười ấy, nên Linh tiến lại hỏi Duy, câu hỏi làm Duy bất ngờ:
- Cậu có chuyện gì buồn đúng không?
- Ơ!
Tôi ngơ ngác, rồi cùng ngập ngừng: Sao cậu biết!
- Nhìn là tớ đoán ngay. Có ai gặp lại bạn cũ mà vẽ cái nụ cười mếu máo vậy không? - Linh nháy mắt trêu tôi. - Uhm, cậu rảnh không, đi dạo với tớ!
Tôi không tài nào từ chối nổi lời đề nghị của cô bạn. Chúng tôi đi ngược lại phía bên kia đường, để tới đoạn ngõ dẫn ra công viên gần ấy. Giờ này, công viên không đông lắm, chỉ có một vài người đang thả bộ tập thể dục. Linh và tôi chọn ngồi ở một băng ghế nhỏ gần mép hồ nước.
- Trời hôm nay đẹp đúng không Duy. - Linh cười rồi chỉ tay ra phía hồ xa xa: - Đấy, mặt hồ rất xanh và sóng lăn tăn.
Linh không hỏi tôi làm sao nữa, chỉ luyên thuyên về chuyện cây cỏ thiên nhiên. Rồi 2 đứa nói đủ thứ về ngày còn học chung lớp. Những kỉ niệm ùa về, làm tôi thấy nhẹ nhàng hơn, không còn quá ủ rũ nữa. Dù nỗi buồn trong tôi vẫn trống hoác, chỉ một cái chạm nhẹ cũng làm đau đớn vô cùng. Được một lúc, Linh quay sang hỏi tôi:
- Duy có thích chơi môn thể thao nào không?
- Ơ, tớ trước có chơi bóng, một chút. - Tôi chợt nhớ là từ lâu tôi cũng chẳng có động tới bóng, thời gian ôn thi chiếm tất cả khoảng trống của tôi rồi còn đâu.
- Lại đây, tớ chỉ cho Duy cái này. - Rồi Linh chạy trước, ra gần bãi cỏ gần đấy, lấy ra cái ván trượt. Cô bạn bảo, đang học chơi môn này, rất hay và dễ gây nghiện, Linh lí lắc nói với tôi. Mắt cô bạn sáng long lanh.
- Hay Duy tập cùng với tớ nhé. Duy cũng đang rảnh đúng không? - Linh nói như không để tôi trả lời khác đi vậy. Thế là tôi đồng ý.
Và giờ sau 2 ngày tập luyện, tôi bắt đầu say mê với nó. Tôi thích cái cảm giác lướt như bay trên mặt sàn, rồi qua những con phố, cảm giác mọi thứ đều lùi lại phía sau, kể cả những nỗi buồn đang đè nặng trong tôi. Dù những ngày đầu tiên, tôi ngã, và bị xước rất đau, nhưng những lúc ấy Linh luôn ở bên cạnh, giúp đỡ, động viên tôi. Trong nhiều lần nỗ lực, có một lần tôi bị ngã rất đau. Nước mắt tự dưng chảy trào, khi nghĩ về những ngày qua. Tôi thành thật với Linh, khi thấy cô bạn chạy tới đỡ tôi dậy.
- Tớ trượt đại học rồi Linh ạ! - Tôi nói khi đã ngồi dậy, không quay sang Linh.
- Rồi cậu sẽ thế nào?
- Tớ vẫn muốn thi vào trường đó. Tớ đã ước từ rất lâu. Nhưng....
- Có một câu này, tớ muốn nói với Duy:
Hãy đối mặt với những gì đang làm cậu sợ hãi. Hãy đối mặt. Linh nói, rồi siết nhẹ tay tôi.
Rồi, cô nàng không để tôi nghĩ ngợi tiếp, cầm hai cái ván trượt lên, ra hiệu cùng luyện tập. Trên những đường lướt ván song song, Linh nói rất to, cậu còn cả một năm phía trước để làm những điều cậu thích và ôn thi lại cơ mà. Đối mặt với nó, và vượt qua, nhé Duy!!!!
Tôi cười, nghe như trong mình vừa trút khỏi những tảng đá nặng nề, những cơn gió cứ vi vu thổi bên tai, trước mắt là nụ cười của cô bạn lấp lánh hòa cùng những đường trượt ngày một thành thục hơn.
Tôi không nhớ mình dành bao lâu cho thời gian bên ván trượt, chỉ biết rằng, những ngày sau đó, tôi không bỏ bất kỳ thời gian trống nào để than vãn và nghĩ về kỳ thi vừa rồi, tôi luyện tập, luyện tập không ngừng. Tham gia nhiều hội nhóm hơn, giao lưu trò chuyện với những người cũng đam mê bộ môn trượt ván này. Họ cùng mang trong mình nhiều câu chuyện, tôi lắng nghe và chia sẻ sau những giờ tập miệt mài. Có những người muốn bỏ cuộc, khi khó khăn quá lớn, tôi luôn động viên, và luyện tập cùng họ nhiều hơn. Vì thế, tôi cởi mở hơn rất nhiều, không còn giấu mình trong đêm, rồi khóc lặng lẽ nữa. Tôi có thêm rất nhiều người bạn tốt, những người cùng tập luyện và say sưa trượt ván, họ giới thiệu tôi tới những cuộc thi, đầu tiên là nho nhỏ, dần dần, tôi tham gia nhiều cuộc thi lớn hơn, tầm cỡ hơn. Tôi còn nhớ, trước ngày diễn ra kỳ thi chọn ra trưởng nhóm của hội trượt ván Hà Nội, sau giờ tập, Linh đã ở lại, cầm tay tôi mà nói rằng:
"Dù kết quả có ra sao, thì cậu hãy nghĩ rằng, một cuộc thi không thể đánh giá tất cả về cậu, rằng cậu kém cỏi hay không. Mà tớ chỉ biết rằng, Duy của tớ đã rất cố gắng và miệt mài luyện tập. Dù có áp lực và mệt mỏi, nhưng tớ tin, sống với những áp lực sẽ làm cậu mạnh mẽ hơn bao giờ hết". Tôi nhớ như in câu nói ấy, và ngày hôm sau, khi hoàn thành bài trượt ván, khi những tràng pháo tay vang lên không ngớt, tôi hướng mắt về khán đài, nơi ở đó, có Linh- người đã ở bên cổ vũ động viên, người đã mang tôi đến với tình yêu trượt ván này. Và rồi, ngay sau cuộc thi, tôi trở thành trưởng nhóm của hội nhảy ván trượt Hà Nội. Chẳng ai còn nhắc về điểm số và kỳ thi vừa rồi nữa, tôi cũng hòa nhập và làm quen với hết thảy mọi người. Khi mọi người trong nhóm dần quen, tôi giao lại nhiệm vụ cho những người mới, đông viên họ cố gắng, như tôi đã từng. Và chia đều thời gian, để ôn thi và tham gia trượt ván.
Một năm trôi qua thật nhanh. Tôi vẫn không thể quên được ánh mắt và nụ cười rạng rỡ của Linh ngày động viên tôi cố gắng, động viên tôi tìm tới những niềm vui mới bên ván trượt, và luôn ở bên những khi tôi mệt mỏi nhất.
Giờ đây, khi cầm trên tay tờ giấy báo đỗ đại học, tôi không khỏi vui mừng, và hạnh phúc hơn, vì tôi biết bên cạnh tôi, có thêm những điều thật quý giá. Mừng, vì đã cho tôi nếm mùi thất bại, để ngày một cố gắng, và để nhận ra, người bên cạnh mình quý giá biết bao nhiêu.
Đúng là sống dưới áp lực, bạn sẽ chỉ mạnh mẽ hơn mà thôi!!!!
Tú Lệ