Gửi bài:

Gió

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không")

"Khi một người ra đi – chỉ đơn giản là đã đến lúc thiên thần mang lại đôi cánh và trở về trời ... thế thôi !"

***

Vào một buổi trưa của hôm ba mươi tết...

Huyn gửi một tin nhắn qua inbox cho Kha: "Chúc bố già năm mới vui vẻ...". Và tiếp theo sau đó, sẽ là những đoạn tin nhắn ngắn được gửi liên tục giữa hai người bạn; chọc ghẹo có, chúc nhau có, hỏi thăm quan tâm có, đủ thứ chuyện mà gần một năm qua hai đứa vẫn chưa được gặp mặt để kể cho nhau nghe. Ừ thì bạn thân với nhau cũng tám năm rồi mà, đâu phải cứ không gặp nhau là tình bạn sẽ mai một theo năm tháng đâu nhỉ? Với lại giữa hai con người ấy cũng đã thiết lập một mối quan hệ,,mà nói như Huyn là "kì lạ" và "gắn bó" : "bố già – con gái".

- "Thôi con đi ngủ đây bố già, mai mốt gặp nhau thì bố dẫn con đi uống nước nha." – Huyn ngáp ngắn ngáp dài gửi tin nhắn tạm biệt, miệng cười mỉm vì đã đưa Kha vào tròng – bao cho mình một chầu nước.

- "Ngủ đi con. Hai bố con ta sẽ sớm gặp nhau thôi" – đọc xong tin nhắn đó, Huyn gửi cho Kha một cái icon cười toét miệng, rồi tắt máy và ngủ thiếp đi...

gio

Sáng mồng hai tết...

Huyn chậm rãi lái chiếc xe cub về nhà sau khi đã ăn no nê bữa sáng với tô hủ tiếu nam vang bự chảng. Hít thở khí trời và tận hưởng hơi thở mùa xuân vẫn còn vương đọng trên những cành cây của con đường ngập nắng. Huyn thầm nghĩ hôm nay sẽ là một ngày thú vị đây.

Không như những năm trước, Huyn sẽ lên xe đò về quê vào hôm nay ... nhưng ... từ khi bước vào ngưỡng cửa đại học, thì những ngày được nghỉ tết lập trình theo kiểu: "ngày ôn thi của các e đấy – ráng mà học, đừng có thấy tết mà chơi bời". Thở dài!. Về nhà, Huyn lặng lẽ mở chiếc laptop quen thuộc ra, dự định sẽ lướt facebook một tí để xem hoạt động của bạn bè mình trong những ngày vừa rồi là như thế nào, ít ra cũng có thể cảm nhận một tí không khí xuân qua những hình ảnh và status của các bạn mà. Đúng lúc đó, một thông báo đến từ group lớp cũ, ngắn gọn: "Kha đã mất sáng nay – mọi người ai yêu quý Kha thì có thể đến gặp Kha một lần cuối được không ..." – kèm theo mẫu thông báo nhỏ về thời gian tổ chức tang lễ và địa điểm.

"Chuyện gì vậy – Mình đang đọc gì vậy – Này tát tôi đi tôi đang nhận tin gì thế - ..." – một loạt ý nghĩ tràn về trong Huyn vào giây phút đó, Huyn vẫn bình tĩnh đọc comment của các bạn để chắc chắn rằng những gì mà người bạn của mình đã nêu trên là đúng. Tay run rẩy, người Huyn lạnh toát, điện thoại rung – là Tranh gọi: "Huyn giờ có thể đi với lớp được không...", lúc đó Huyn chỉ nhớ rằng, Tranh đã nói về điều gì đó, rất nhiều, nhưng Huyn biết ... trong Huyn, mọi cảm xúc đã rơi vào trạng thái hỗn độn, và Huyn không còn đủ bình tĩnh để lắng nghe đủ những gì Trang đang muốn truyền tải. "Hôm nay không được rồi Tranh à, ngày mai Huyn sẽ đi..." – Huyn chỉ nói được như thế rồi cúp máy.

Khóc – đó là từ để diễn tả những gì mà Huyn đã làm ngày hôm ấy. Mọi kỷ niệm cứ thi nhau ùa về - hiện ra trước mắt, từng chút một, chậm thôi, nhưng cũng đủ gậm nhắm nỗi đau của một người vừa mất bạn. Nói sao nhỉ, bạn thân ư, Huyn đã làm gì được cho Kha nào, học và học suốt ngày, có bao giờ chịu dành một ít thời gian để uống với nhau ly nước mía đâu, nhà hai đứa cách nhau còn chưa được năm phút nữa là...Khóc rồi trách mình, khóc rồi mắng mình, khóc rồi trách người sao mà đột ngột thế...

Chín năm về trước...

- "Gọi tớ là bố đi tớ sẽ bảo vệ cho cậu" – đó là lần đầu tiên Kha với Huyn gặp nhau, cũng không lạ gì cho lắm vì lúc đó Huyn vừa mới chuyển lớp để vào học lớp Kha. Huyn của ngày hôm ấy vẫn còn lạ lẫm với lớp mới, bạn mới và dĩ nhiên, với một lời đề nghị dễ thương như thế, thì bảo làm sao mà một cô bé như Huyn lại không chấp nhận được cơ chứ...

Và thế là họ đã thân nhau như thế, cùng nhau trải qua nhiều chuyện vui buồn, cũng không tránh khỏi những cãi vã giận hờn, nhưng rồi lại đâu vào đấy, giận nhau chin phần thì hòa nhau đến mười phần cơ mà...Những dòng ký ức cứ thay nhau đua về, Huyn thì cứ ngồi đừ người ra trước máy tính mà khóc; ừ thì cứ khóc đi cô gái, có nỗi đau mà giống nỗi đau nào đâu, nhất là khi một người hôm trước vẫn nhắn tin cười nói với ta, hôm nay đột ngột ra đi không có lời báo trước.Hẫng...

Buổi sáng mồng ba buồn...

Huyn lái xe đến nhà Kha, thắp cho Kha một nén nhang, nhìn di ảnh của Kha lần cuối, cố giữ mình không được phép khóc. Cô gái nhỏ đứng đó, một hồi lâu rồi xin phép ra về, lại khóc; ừ thì, có ai cấm mình khóc đâu.

Tối đó, Huyn đã gửi một tin nhắn inbox cho Kha, vừa đủ để tự xoa dịu mình vào khoảnh khắc đó: "Bố ngủ đi, phần còn lại, con sẽ sống tiếp cho cả bố" ... và rồi, Huyn lao đầu vào học bài, chuẩn bị cho hai bài thi quan trọng sắp tới.

Chỉ là tạm thời thôi không khóc nữa. Vì giờ khóc thì người cũng có tỉnh dậy với ta đâu. Một ngày hai mươi bốn giờ vẫn trôi, trái đất vẫn quay và mầm xanh vẫn tiếp tục vươn mình lên dành lấy sự sống...Sài Gòn vẫn cứ nghiêng mình chảy theo dòng thời đại, cuộc sống tập nâp có dừng lại bao giờ. Và con người ta cũng không thể cứ khoác lên mình nỗi buồn u uất, đổ lỗi trách than cho những gì đã trải qua, chi bằng hãy đứng dậy bước tiếp, cất những nỗi buồn đó vào một góc nhỏ trong tim. Khi một người thương rời bỏ ta mà đi – chỉ đơn giản là họ đã hoàn thành xong sứ mạng, chỉ đơn giản là đã đến lúc thiên thần mang lại đôi cánh và trở về trời...

Những ngày tháng tiếp theo...

Huyn đã thôi không khóc nữa, và cũng thôi không ngồi trốn tránh một góc để nhớ về Kha. Mọi chuyện dù chỉ như mới ngày hôm qua, nhưng giờ Huyn đã đủ can đảm để bước tiếp. Có lẽ ở một nơi nào đó trên thiên đường, Kha đã thôi không lo lắng cho Huyn được rồi phải không?

Một ngày có kết quả thi...

"Con đã làm được như lời con đã hứa với bố rồi – bố già ạ". Huyn gửi tin nhắn inbox cho Kha, có lẽ sẽ không có hồi âm đâu... nhưng tận trong sâu thẳm tâm can của mình, Huyn vẫn hi vọng rằng Kha đã đọc được lời nhắn đó, và khẽ xoa đầu Huyn như vẫn làm như những năm tháng trước kia...

Thật không dễ dàng gì để chấp nhận sự thật rằng: một đứa bạn thân lớn lên bên cạnh ta trong suốt một quãng thời gian dài lại đột ngột rời xa ta như thế. Nhưng rồi bằng cách này hay cách khác, chúng ta rồi cũng sẽ mang cho mình một đôi cánh, nhẹ nhàng tạm biệt thế giới này để đến một nơi khác gọi tên "Thiên đường". Vấn đề chỉ nằm ở chỗ: ta sẽ ra đi vào lúc nào mà thôi. Và vì không ai có thể trẻ mãi, thế giới này không tồn tại khái niệm vĩnh hằng...vậy nên, cách duy nhất mà ta có thể làm, là sống thật tốt với những người thương cạnh ta hiện tại, sống tiếp cho cuộc đời của những người đã mất ... và ; sẵn sàng khi thời điểm đó xảy ra.

***

Một cơn gió thoảng qua - nhẹ nhàng như vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ. Cô gái bất giác ngước lên nhìn bầu trời và mỉm cười : "Bố già à, con tiếp tục chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo đây – Rồi sẽ qua hết, phải không bố?"

" Phải rồi con gái, chỉ cần sợi dây liên kết vẫn còn, thì lúc đó bố già này vẫn bảo vệ con. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng không phải lúc này. Bây giờ - con vẫn còn nhiều việc phải làm"... Trên cao ấy, ngồi vắt vẻo trên cầu vồng, Kha khẽ nhìn Huyn mỉm cười.

Quỳnh Hương

 

Ngày đăng: 28/08/2014
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Thinking of you
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage