Gửi bài:

Về chuyện tôi chết, thật ra tôi không chết

Hôm ấy, giám đốc mỏ gọi tôi lên phòng làm việc. Vừa bước vào, tôi vội nói ngay: "Thưa giám đốc, thuốc nổ hôm trước không phải do tôi lấy trộm".

Giám đốc mỏ cười hề hề: "Ai cũng có thể lấy cắp được thuốc nổ của mỏ, chỉ anh không biết lấy thôi. Anh là một người trung thực, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy đâu!".

Tôi mừng thầm trong bụng: "Vậy giám đốc gọi tôi lên làm gì ạ?"

"Cùng anh bàn một chuyện. Tôi vừa nói, anh là một người thành thực, lại là một người thành thực khiến cho tôi đặc biệt an tâm". Giám đốc ngồi xuống ghế sa lông, xoay người hai lần, nói: "Tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa. Sự cố này cũng như mọi năm, đều thuộc về trách nhiệm của mỏ. Số người chết không được vượt quá chỉ tiêu. Anh cũng biết đấy, nếu vượt quá chỉ tiêu cho phép, thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào?".

 " Xí nghiệp phải đóng cửa, mọi người mất việc, tan tác!".

"Đúng thế, chỉ tiêu là ba người nhưng năm nay mới có hai người ra đi".

"May mà nhờ chính sách sáng suốt, mọi người cố gắng, ông Trời lại phù hộ mà! Chúng ta không được vượt chỉ tiêu, nhưng cũng không nên lãng phí chỉ tiêu. Hôm nay mời anh lên đây, dành một chỉ tiêu còn dư lại giao cho anh đấy!".

Tôi giật mình đánh thót, nói: "Cho tôi đi chết? Cuộc đời này, tôi còn chưa đụng chạm đến một người con gái nào".

"Ai bắt anh chết thật chứ? Anh thử nghĩ xem, trời cũng có mưa gió bất trắc, nếu như sang năm, số người chết vượt chỉ tiêu thì làm thế nào đây? Lãnh đạo mỏ muốn đem chỉ tiêu này dự trữ lại, nếu sang năm vạn nhất có điều gì xẩy ra, thì cũng có cái mà ứng phó!".

Tôi hiểu ra, nói: "Sang năm nếu như số người không may ra đi tăng thêm một, thì coi như anh ta chết năm nay, phải không ạ?".

Giám đốc mỏ vui hẳn lên: "Xem anh kìa, đầu óc anh còn sáng suốt hơn tôi đấy. Đúng, chỉ cần anh đồng ý, lãnh đạo mỏ cấp cho anh khoản tiền một trăm đồng làm tiền trợ cấp xóa tên, cắt quân số".

Tôi gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười: "Em nghe theo giám đốc, em nghe theo sếp!"

Đến tháng 5 năm sau, giám đốc mỏ lại gọi tôi lên. Mặt ông trắng lợt. Tối hôm qua, bốn người xuống hầm mỏ, nhưng không một ai trở về.

Giám đốc thở dài, nói: "Lần này thì anh chết thật rồi!"

"Em chết rồi?" – Tôi ngớ người ra - "Tối hôm qua không phải phiên em đi làm, mà là A Tài, Cẩu Tử ra đi chứ!".

"Tôi muốn nói là anh đã cắt tên chết hờ từ năm ngoái, thì đến nay phải chết thật rồi!".

"Em vẫn không hiểu!".

"Lần này mất bốn người, vượt chỉ tiêu một người. Đành phải dùng đến chỉ tiêu mà anh đã cắt tên từ trước. Nếu không, thì mỏ phải đóng cửa".

"Ôi, việc này!..." – Tôi ngây người ra, hỏi - "Thưa sếp, thế khoản tiền cắt tên em của tháng này, có còn phát cho em nữa không ạ?".

"Vẫn phát! Tại sao lại không phát chứ? Hơn nữa, vẫn phát liên tục mãi chứ!" - Khẩu khí của giám đốc rất cứng rắn. Ông nhìn tôi chăm chăm, nói: "Nhưng, vẫn còn một việc cần bàn thêm với anh".

office

Tôi đang phấn khởi, cười nói: "Hề hề, em nghe đây!".

"A Tài thường nói mệnh cậu ta lớn, thế mà lần này cũng không qua được. Cậu ta coi như là đối tượng vượt chỉ tiêu. Việc này dứt khoát không được để lộ. Suy đi nghĩ lại, chỉ còn một cách là anh phải đổi tên thành A Tài thôi!".

"Không, không, không, không cát lợi, xui xẻo lắm!".

"Ai chà, tên của anh đã viết vào danh sách những người chết từ lâu rồi mà? Cái tên chết rồi của anh đã cho A Tài dùng rồi, để mọi người không biết anh dùng tên của A Tài vừa mới chết. Ôi, anh chẳng phải lại sống thêm một kiếp khác đó sao?"
Câu nói đó của giám đốc tỏ ra rất khó bắt bẻ, khiến cho tôi lại hấp háy mắt.

"Nói tóm lại, tên của cậu và A Tài thay đổi cho nhau rồi!".

"Gọi em là A Tài, phải không?".

"Đúng thế! Thiếu thừa vài nét, sự nhầm lẫn là chuyện thường mà!"- Giám đốc mỏ đi tới vỗ vỗ vai tôi, khuôn mặt đột nhiên nở nụ cười: "A Tài năm ngoái mới lấy vợ. Ôi, người đàn bà ấy đúng là một bông hoa, có phải thế không?".

Tôi cũng cười: "Người đàn bà ấy, đúng là một người đàn bà!".

"Nếu như, anh cũng tìm một người vợ như vậy?...".

" Hề hề, em đâu có phúc phận ấy!".

" Có chứ. Chỉ cần anh đồng ý đổi tên là A Tài, thì người ta tiếp tục làm vợ của anh - người mang tên A Tài. Tôi đã bàn xong xuôi rồi, cấp cho hai người năm mươi ngàn đồng (tương đương 100 triệu đồng Việt Nam – người dịch), coi như là tiền mừng của lãnh đạo mỏ".

"Thật, thật thế ư?" – Tôi không dám tin vào tai mình.

Tôi thở dài một cái.

Khi trông thấy người đàn bà ấy, tôi mới biết, những lời nói của giám đốc là thật. Giám đốc mỏ nửa câu cũng không lừa tôi. Như thế là, tôi đổi tên thành A Tài, lại còn kiếm được một người vợ.

Cái hôm động phòng, giám đốc mỏ còn đến thăm, lại luôn miệng khen tôi là đại ân nhân của lãnh đạo mỏ.

Để cho cuộc sống ổn định, giám đốc mỏ bí mật bảo tôi dẫn người đàn bà xinh đẹp ra đi, mở một cửa hàng nhỏ, coi như là xong xuôi. Tôi biết, nếu như tiếp tục làm việc ở mỏ này, biết đâu đến một ngày nào đó, tôi sẽ làm lộ chân tướng sự việc.

ôi ha hả cười đồng ý. Bởi vì, khi bước vào động phòng, tôi bắt đầu bước vào cuộc đời vẫn được sống nhơn nhơn, hạnh phúc.

Giám đốc giữ lời hứa, tiền trợ cấp cắt tên kia vẫn được cấp phát dài dài. Hơn nữa, không cần phải đến mỏ lĩnh, vì nó được chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.

Truyện ngắn Trung Quốc

Ngày đăng: 02/09/2012
Người đăng: Vũ Biên Thuỳ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage