Nhà người – Cho Một Tết Nào Đã Cũ
Có bao nhiêu điều chị không biết, hay đã từ lâu rồi chị không nhớ...
***
Chị mở tivi. Mùng 6 tết. Vẫn những chương trình quen thuộc. Cầm remote bật qua loa vài kênh rồi chị dừng lại ở 1 một bộ phim nước ngoài. Hẳn ngày sẽ lại trôi qua bình lặng như thế. Chị sẽ coi hết bộ phim, rồi đến trưa, dùng bữa cùng gia đình quanh mâm cơm, rồi chiều, rồi...
Thế nhưng chuông cửa nhà chị lại reo vang...
Đám học trò đứng nhốn nháo ngoài cổng. Chị không khỏi ngạc nhiên bởi đâu ngờ học trò lại đến thăm mình trong một ngày cuối tết. Có lẽ hạnh phúc vừa rắc một chút hương thơm vào không gian bởi chị thấy lòng ấm lạ, cảm giác không giống như khoác mình trong một chiếc áo ấm mà thật nồng hậu, thấm đẫm tình người.
Bọn học trò ùa vào nhà. Đứa chúc tết, đứa hỏi han, đứa pha trò cười nói làm căn nhà rộn hẳn lên. Đứa nào cũng xúng xính trong bộ quần áo mới, cũng hớn hở trong một ngày đầu xuân... Mấy đứa học trò của chị bàn kế hoạch nấu lẩu tại nhà cô chủ nhiệm. Bọn nó khệ nệ mang theo nào mực, nào tôm, nào trứng cút, bò viên... Nói rồi, cả bọn lao vào bếp. Và bắt đầu những câu hỏi thơ ngây được nêu ra "Cô ơi, dao ở đâu?", "Cô ơi cái thau hình trái tim kia xài được không?", "Cô ơi, nhà cô có cối xay không?"...
Chị loay hoay tìm mãi, không biết cái nồi ở đâu, cái chén chỗ nào, không biết dao, nĩa để đâu. Chị lắc đầu khi thằng học trò ngây thơ hỏi: "Vắt dừa nhúng vào nước nóng hay nước lạnh cô?". Chị thở dài khi thấy tụi học trò lăng xăng trong bếp mà mình chẳng giúp gì được. Chị chỉ cười trừ khi thấy lá cải cắt dài thòng mà theo lời bọn nó: "Lát nhúng vào lẩu nó teo lại hà cô ơi!". Chị không biết nên nêm sao cho vừa ăn. Chị vật vã hồi lâu với cái máy xay sinh tố để tìm cái nút bấm xay mớ lá dứa để tụi học trò chắt nước làm rau câu. Chị không nhớ có nên để tim vào nấu trước cho chín hẳn hay để sau hẳn cho vào nồi lẩu. Có bao nhiêu điều chị không biết, hay đã từ lâu rồi chị không nhớ. Để rồi phải hỏi nhỏ người làm coi nên làm ra sao, để rồi khi nồi lẩu lạt phèo qua bàn tay nêm nếm của lũ nhóc cũng đành nhờ chị người làm nêm giúp, để khi đám học trò lăng xăng chị lại thấy mình lạc đi, giữa nhà của mình. Hay đã lâu rồi chị không nhớ, hay đã lâu rồi chị không còn trong nhà mình nữa, mà ở nhà người khác. Chị không biết, cũng không rõ từ bao giờ căn bếp kia, cái tủ chén kia, mớ gia vị kia đã rời chị đi xa mãi. Chị thấy sao như mình đang ở nhà người, nơi nhỏ người ở biết tất tần tật. Còn chị...
Sau khi dọn dẹp mớ chén bát cáu bẩn, đám học trò ngồi lại ít lâu rồi từ biệt chị ra về. Chị nhìn theo, những thân người nhỏ lao đi giữa con hẻm. Có tiếng thằng T hỏi: "Không biết nhỏ Lam nấu nướng ra sao mà giờ thấy đau bụng quá!" Rồi tiếng cười quăng vào không gian, rạng rỡ trong ánh nắng rực rỡ của trời chiều...
Chị lặng đi. Ừ. Rồi chị sẽ lại vào bếp, sẽ nấu lại những món trước đây từng nấu. Năm sau, bọn học trò sẽ trở lại. Chị sẽ nấu cho bọn nó những món thật ngon, sẽ chỉ đứa này biết xắt thịt bò, đứa kia lo khuấy nồi rau câu... Năm sau, chị sẽ không lạc đi giữa những gì thân thuộc....
(Sưu tầm)