Bạn có dám từ bỏ ước mơ?
Chỉ đam mê thôi là chưa đủ.
***
Tôi là người hay mơ mộng. Ừ, người ta nói không ai đánh thuế giấc mơ nên ngại gì mà không mơ. Nhưng cũng đừng đắm chìm vào mộng tưởng mà quên đi thực tại của mình. Những giấc mơ của tôi, tôi biết là không thể thực hiện được. Vì nhiều quá, lung tung quá. Đến một ngày ngấm lại, mình chẳng khác gì kẻ điên. Điên đến mức tôi từng viết ra một kịch bản đầy những màu hồng cho cuộc đời mình.
Lúc nhỏ, tôi hay đọc các câu chuyện cổ tích. Trong đó các nhân vật chính luôn được sự giúp đỡ từ các bà tiên, ông bụt và luôn kết thúc có hậu. Bây giờ trong giấc mơ của tôi cũng viết sẵn rằng sẽ có ai đó thay thế ông bụt, bà tiên kia giúp tôi. Rốt cuộc chẳng có ai cả, các vị ấy chỉ có trong cổ tích thôi. Cuộc sống bon chen, xồ bồ, vội vã, lâu lâu mới gặp được...người tốt. Chẳng ai giúp được ta ngoài chính bản thân ta. Ông bụt, bà tiên ấy tồn tại ngay trong con người mình vậy.
Khi còn trên ghế nhà trường, ước mơ của con người thật đẹp, thật to. Theo thời gian, ước mơ đó hoặc phai nhạt hoặc nhỏ bé dần. Khi đó, con người ta trưởng thành rồi đấy. Ước mơ dù vĩ đại tới mấy mà phi thực tes. Không thực hiện được thì chỉ là hão huyền mà thôi. Tôi nhớ rằng mình từng hỏi một lão ăn xin rằng ước muốn của ông là gì. Ngay lập tức ông ấy trả lời là chỉ muốn có một ngôi nhà bình thường, đủ để che mưa, che nắng thôi. Tại sao ông không ước muốn gì đó to lớn hơn. Tôi ngạc nhiên nghe ông trả lời: Với số tiền mà những người tốt bụng hằng ngày qua lại ném cho ông thì tích cóp tới cuối đời ông đủ khả năng để có một mái nhà nho nhỏ để không phải nhắm mắt xuôi tay trên một vỉa hè hay gầm cầu nào đó, và ông đủ cơ sở để ước mơ điều đấy.
Thế đấy, tôi thấy mơ ước của mình chằng là gì so với ông dù nó to lớn hơn nhiều vì tôi biết chắc không thể nào nó thành hiện thực. Tôi muốn trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng với khả năng có hạn của mình thì tôi đành đập tan cái ước mơ đó mà dán mắt vào ti vi để xem các cầu thủ thực sự đá bóng thôi. À, đừng cười tôi nhé, đó chỉ là một trong số nhiều ước mơ điên rồ của tôi, như khi nãy tôi đã nói là nó quá nhiều, quá lung tung rồi mà.
Gía như chúng ta có thể dùng đôi tay mình để vẽ lên những gì mắt mình nhìn thấy. Chỉ đam mê thôi là chưa đủ. Nó phải thực tế nữa. Đừng cố theo đuổi ước mơ khi không đủ khả năng, chẳng khác nào theo hình đuổi bóng!
Và bạn, ban ước mơ gì?
Chí Công