Gửi bài:

Truyện "cười": Bạn tôi...

Câu chuyện này viết về đứa bạn của tôi, còn dấu ba chấm thay cho tiếng thở dài....

***

1. Tôi học chung với nó cả ba năm phổ thông. Nó là con gái, tính nó cũng khá hợp tính tôi, nên nói chung cũng thân. Hợp ở đây nghĩa là cùng có chung tính tình hài hước, hay giỡn, hay nhoi, hay chọc phá bạn bè thầy cô..... Khác ở chỗ, tôi biết dừng và suy nghĩ, biết khờ dại để vấp ngã và có bài học, còn nó thì không.

Nó vô tư (có thể thật hoặc do giả vờ cố tình) nhiều điều khiến người khác đâm bực. Kiểu như "ai biết gì đâu " vô tâm vô tư....

Đời có câu cấm sai: Gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt cuộc đời. Chính cái vô tâm vô tư đó làm cuộc đời nó đúng kiểu chuyện cười mua vui cho người khác, như cách nó chọc cười cho cả lớp như lúc còn đi học.

truyen-cuoi-ban-toi

2. Giữa năm 11, đến cuối năm 12 có một thằng bạn trong lớp cũng thân với tôi, yêu nó sâu sắc. Cái này tôi cam đoan dùng " yêu " là không sai.

Tình cảm của cậu bạn này không chỉ kiểu thích say nắng như mối tình học trò thông thường. Mà nó thành yêu sâu đậm hết mình không lý trí nghĩ suy của tuổi trẻ ....

Nhưng nhỏ bạn tôi không chỉ vô tâm trong mọi chuyện mà còn vô tâm luôn cả tình cảm của người khác dành cho mình.

Ban đầu, nó không có tình cảm gì với cậu bạn này, vì bề ngoài của cậu không được hợp cho lắm. Ở cái tuổi đó chuyện ngó bề ngoài cũng không có gì đáng trách.

Nhưng đáng trách ở chỗ nó không thẳng thừng từ chối tình cảm của cậu này, mà cứ đùa giỡn đưa đẩy gây hy vọng cho cậu ấy.....

Ngày tháng dần trôi cho đến gần cuối cấp, nó vẫn không xác định rõ mối quan hệ với cậu bạn đó, cứ lấp lửng mơ hồ. Nhưng khi tiếp xúc, nó luôn tạo cho cậu ấy nghĩ rằng nó đã chấp nhận tình cảm rồi.

Khiến cậu bạn này vô cùng tội nghiệp đáng thương...

3. Ra trường, thi tốt nghiệp, mỗi đứa một nơi, cậu bạn đó vẫn thủy chung thứ tình cảm đơn phương. Còn nó, đùng một cái đám cưới với một thanh niên gần nhà trong sự sắp đặt của ba mẹ.

Tụi tôi có khuyên bảo hỏi han dữ lắm, ở tuổi này kết hôn là một quyết định sai lầm, với lại nó không có yêu người này.... Nó đáp một cách vô tâm cộng thêm vô trách nhiệm với quyết định của cả cuộc đời mình: Trước sau gì cũng cưới à, giờ cưới luôn...

Sau này mới biết gia đình nó không chấp nhận cậu bạn chung lớp vì gia đình không môn đăng hộ đối. Gia đình thanh niên kia khá hơn. Một chuyện cười giữa xã hội hiện đại mà tưởng như ở phong kiến.

3. Ly hôn sau 1 tháng kết hôn khiến ai cũng ngỡ ngàng và cười thầm trong bụng.

Lí do rất rất "hợp lí": chồng nó làm gì, quyết định gì, cũng theo ý kiến mẹ. Mẹ bảo cưới là cưới, thôi thì phải dọn đồ về, vì nhà hai sui gia cách nhau chỉ vài bước chân.

Thế là bạn tôi, lầm lỡ một đời con gái!

Ra tòa ký đơn, người ta hỏi chồng bạn còn yêu bạn không? Bạn khẽ liếc nhìn gương mặt ấy, đôi môi mấp máy như tiếng kéo sắc liệm cắt đứt tim bạn: Không...

Người ta hỏi tiếp bạn, bạn trả lời nhanh không nghĩ: Không còn...

Bạn kể lại cho tôi mà mặt cười gượng như cố giấu đi nước mắt đang chuẩn bị trào ra. " vậy mà mấy đêm trước khi ngủ tao đều hỏi nó có yêu tao không, nó trả lời là có...."

Gia đình bạn còn góp thêm một chuyện cười, khi ra tòa đòi chia gia tài, dù đám cưới mới diễn ra chưa được tháng, và cả hai còn đang tuổi nhỏ đã có tài sản chung gì đâu.

Có chăng là của hồi môn khi xuất giá, chia đều là cách con nít còn biết. Ấy vậy mà vẫn ra tòa để tốn thêm tiền phí xử.

4. Hiện tại gia đình bạn tôi đang tìm hôn nhân nước ngoài cho nó. Có là gì, khi nó là chị cả sau nó còn tới 4 bé gái.

Bạn vẫn vô tư, vô tâm mặc đời mình trôi đâu cũng được, theo kiểu cách phong kiến ngày xưa: cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.

Nhiều khi họp lớp ôn lại chuyện xưa, mọi người đều tránh nhắc tới để nó khỏi đau lòng.

Nhưng ai cũng đều biết, bạn bị ngày hôm nay chính là cái qủa khi xưa bạn gieo nhân vô tư vô tâm không có trách nhiệm với cuộc sống cũng như tình cảm của mình. Hơn hết, bạn làm cậu bạn khi xưa yêu mình phải đau khổ thế nào, thì giờ chính bạn đang trải qua cảm giác ấy.

Hơn hẳn đó chính là gia đình của bạn đã góp phần khiến cuộc đời bạn nhiều khúc ngoặt như thế này. Âu cũng là bài học cho tuổi trẻ, nhưng sao mà đắt quá.....

5. Bạn gặp lại tôi cũng rất lâu kể từ khi xa nhau. Bạn tâm sự: "Ngày đó không phải là tao không có tình cảm với thằng P, mà là nó tốt quá tao sợ tao không đáp trả thì tội cho nó, mà đáp trả thì tao không làm được vì tao đâu thực sự yêu nó đâu...

Mới đây nó cũng tìm tao, nhưng tao xấu hổ quá càng không dám đón nhận tình cảm đó của nó...

Tao từ nhỏ đã phải hi sinh cho bốn đứa em. Phụ giúp ba mẹ tao, tao không muốn làm ba mẹ tao buồn, gia đình đông đã thiếu trước hụt sau rồi, tao rất muốn tranh đấu cho cuộc sống của mình, nhưng mỗi khi nhìn lại gia đình tao không làm được....

Ai trách hay nghĩ tao sao cũng được, phải là người trong cuộc mới hiểu mày ơi...."

Tôi không biết những lời nó kể có thật lắm không, chỉ nghe sóng mũi cay cay và nhớ lại câu nói: Người hay cười tới ngớ ngẩn chính là người nhiều tâm sự nhất...

Xin được phép thở dài để khép lại câu chuyện, mà tôi nghĩ là buồn, dù đang kể lại những sự kiện bi hài của nhân vật luôn mang tiếng cười cho lớp tôi. Haiz....

Funk

 

Ngày đăng: 31/10/2015
Người đăng: Funk
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Duyên kỳ ngộ
 

Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.

Duyên Kỳ Ngộ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage