Mai xua mây tan
"Chị Hạ không như chị nghĩ đâu! Chị ấy là người rất kỳ lạ. Em thương chị, em mới nói, chị ơi, đừng có làm ở đây ..."
***
Giữa đêm, Hạ giật mình tỉnh giấc. Câu nói của cô bé người làm với Dương cứ làm đầu nàng nhức ong ong. Mình sẽ không thể ngủ được nữa. Mình sẽ không thể chịu đựng được nữa. Mình ăn ở thế nào mà con bé lại nghĩ về mình như vậy. Nghĩ đoạn, Hạ co rúm lại, thâu tất cả thân thể về một khoảnh bé tẹo ngang một chiếc gối nằm. Hạ nghĩ về Dương, cô em đang có ý định đầu quân về tạp chí của Hạ.
Chiều nay, khi khập khiễng chân đau xuống đầu cầu thang dẫn vào nhà bếp, Hạ tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa Dưong và cô bé người làm.
- Kim ơi! Làm ở đây có vui không em? Giọng Dương nhỏ nhẹ.
- Chị! Chị thấy em thì chị biết rồi đó! Em ... muốn xin nghỉ mà chị Hạ chưa cho! Gương mặt con bé người làm trầm lại.
- Là sao em? Dương vẫn rất từ tốn.
- Chị Hạ không như chị nghĩ đâu! Chị ấy là người rất kỳ lạ. Em thương chị, em mới nói, chị ơi, đừng có làm ở đây ... Chị thương em thì chị đừng nói lại với ai nha! Chị Hạ chỉ nói chuyện hay vậy, bề ngoài đàng hoàng vậy, chứ thật ra, chị ấy giả dối lắm! Cái lần con của chị San bị bệnh, đáng lẽ phải hỏi thăm, thì chị ấy quên phắt đi mất. Tới hôm gặp chị San thì chị ấy nói: "Trời! Mấy bữa nay tôi gọi điện cho cậu hỏi thăm quá chừng mà không được. Chắc điện thoại cậu lại bị làm sao ấy!" Chị San ớ người ra: "Ủa? Kì vậy? Bao nhiêu người gọi cho tôi mà có sao đâu? Chậc!" Chị Hạ liền liến thoắng chuyển ngay sang công việc. Còn em, hồi mới vô, chỉ hứa giúp việc một thời gian rồi cho đi học vi tính, học thư ký, học phát hành. Vậy mà có đâu, làm muốn chết. Chị coi có ai kiệt như chỉ không? Chỉ đưa em 100K để đi chợ trong 2 ngày, mà còn đòi phải có trái cây nữa. Em mà xin nghỉ thì chỉ hứa hẹn tăng thêm lương, thưởng, nhưng mà chỉ phát vào cuối năm thôi, nếu em tự động bỏ ngang thì coi như mất. Ghê vậy đó chị ơi! Chỉ thấy chị mới tới, chưa hiểu gì nên chỉ nói cho chị xiêu lòng vậy thôi! Chứ ở đây, chị coi, ai người ta cũng xin nghỉ hết. Cả tòa soạn có 6 người thì chị Trang mới nghỉ hôm qua, chị Mai và chị San cũng đang xin nghỉ, chỉ còn lại có chị Hạ, chồng chị Hạ với anh Vệ thôi!" Con bé người làm nói một thôi một hồi.
- Ủa, có chồng chị Hạ nữa hả em? Là ai vậy? Sao chị không biết? Dương lúc lắc mái tóc ngắn cũn, bàn tay Dương gá hờ vào cuốn tạp chí cũ của Hạ.
- Chị chưa biết hả? Là anh Thê đó! Người phụ trách hình ảnh cho tạp chí này nè! Chị ko tin phải không? Tại 2 người họ đâu có vẻ gì là vợ chồng đâu! Ly thân rồi! Chỉ sống vì thằng Nhím thôi! Ảnh thì tài giỏi, có trách nhiệm với nghề nhưng tính tình kì quặc lắm chị ơi! Con bé người làm lắc đầu, quay trở lại với công việc bếp núc.
Dương ngồi trầm tư suy nghĩ, rồi nói thêm mấy câu chuyện tầm phào, rồi Dương đi. Hình như có vẻ thất vọng lắm!
***
Không có bàn tay nào cho Hạ sự đầm ấm trong đêm mưa tháng 7 rả rích này. Tất cả đều bỏ rơi Hạ, hoặc cũng như Hạ, lợi dụng nhau mà sống. Hạ muốn nói đến Vệ, cộng sự đang giúp Hạ gầy dựng tên tuổi của tờ tạp chí này. Bình thường, anh ta sẽ ở lại cùng Hạ. Nhưng tối nay thì không.
Tờ tạp chí này là tâm huyết của vợ chồng Hạ. Nhà nước không cho phép ra tạp chí tư nhân, nhưng cả hai vẫn khao khát được một lần làm chủ "đứa con tinh thần" của mình. Suốt cả thời tuổi trẻ, Hạ và Thê lao vào cuộc sống, hối hả với nghề, bôn ba qua nhiều cơ quan báo chí, nhảy vào cả lĩnh vực kinh doanh truyền thông, mong tích cóp thêm càng nhiều kinh nghiệm càng tốt. Đến khi hiểu biết đã trong ngoài sâu rộng, tuổi tác đã chín muồi, vốn liếng đã khá khẩm, cả hai sung sướng thực hiện ý đồ của mình. Dựa lưng vào công ty truyền thông đang ăn nên làm ra (nhờ tư vấn quảng cáo, dịch vụ PR, sản xuất kịch bản phim, quay phim, chụp ảnh, lồng tiếng, giao dịch bản quyền với nước ngoài, ...), hai người họ bắt đầu mời một tổ chức hội đứng ra làm cơ quan chủ quản, rước một nhân vật có sinh mệnh chính trị vững vàng về làm Tổng biên tập, còn thì họ chịu trách nhiệm tất tần tật về khâu sản xuất nội dung, chạy quảng cáo, phát hành, ... Tạp chí Một Lần Sống ra đời với tôn chỉ mang lại cho độc giả một cái nhìn lùi về phía sau, phía sau cuộc sống bộn bề xuôi ngược, nhìn trên tầm cao, cao hơn cuộc sống bon chen hèn mọn, nhìn vào từ khía cạnh văn hóa, nơi mỗi con người khước từ bản năng đi vào sự đồng điệu thiên – địa – nhân. Đọc Một Lần Sống, người ta sẽ hiểu vì sao mình phải yên lòng nhắm mắt, người ta sẽ hiểu vì sao mình nên nén cơn tức giận thành một tiếng thở dài, người ta sẽ biết nhìn đời bằng một lăng kính trung dung, thấy cái tinh hoa ngay cả trong những hiện tượng tưởng chừng là tiêu cực nhất. Về điều này, có lần đi tác nghiệp chung, Hạ cười giòn giã bên tai chồng: "Anh biết em phục nhà văn nào nhất không? Nguyễn Tuân đấy! Ông ấy nhìn ra cả nghệ thuật "chém treo ngành" cơ!" Thê xoay xoay chiếc ống kính: "Khéo em lại làm cho Một Lần Sống thành Vang Bóng Một Thời mất! Độc giả có nhu cầu hoài niệm, nhưng không ai khước từ những món ăn hiện đại ngon lành cả, em ạ!"
Cái thưở vợ chồng cơm lành, canh ngọt thật hay! Giờ thì cả hai chỉ còn với nhau ở những đứa con, thằng Nhím bụ bẫm và đứa con tinh thần Một Lần Sống. Nước mắt Hạ chảy ra ướt nhòe cả váy. Bây giờ thì không còn là PV để phải sẵn sàng xống áo lên đường, cô thư ký tòa soạn mặc váy để ngủ. Ngay chiếc váy này thôi cũng nói lên sự đổi khác nơi con người nàng. Óng chuốt hơn, sang cả hơn, tình tứ hơn, phức tạp ngầm, giả dối ngầm, và đầy ... rách rưới te tua về mặt tâm hồn.
Đến khi tưởng đã thấu hiểu cái tôn chỉ "Một Lần Sống" rồi thì oái oăm thay, nàng lại rơi vào cái tình trạng sống chắng có ý nghĩa gì hết, vô vị hết, mất phương hướng hết. Kém nhân văn mà phải làm ra một sản phẩm nhân văn, hỏi còn có gì nực cười hơn thế? Thê say nghề, mê nghiệp, chẳng thèm ngó ngàng đến vợ một mình ở nhà, cũng là tòa soạn, trong lúc Vệ thì cứ tỉ tê tỉ ta. Sau 4 số tạp chí đầu gây được tiếng vang, Thê mắng vào mặt Hạ: "Sa đọa!". Đó là cái đêm Hạ say khướt lên giường cùng Vệ. Hạ bắt đầu trượt dốc từ lần đó, cái lần kinh hãi khám phá ra con người vô sỉ của mình.
Thà là người ta vô sỉ ngay từ đầu, giữa đường mà vô sỉ thì khác nào đi tắm biển bị sóng cuốn trôi ra ngoài bể khơi. Bơi làm sao nổi mà bơi giữa dòng đời? Sau vụ đó, Hạ quyết định đình bản tờ Một Lần Sống, dành thời gian để tìm kiếm lại con người của mình, nhưng khốn thay, con người ấy chết ngắc, không những chết mà còn lôi những người khác chết theo ... Có đêm, Hạ ngỡ ngàng ngửa mặt lên trời: "Sao lại ra nông nỗi này?" Thì, có tiếng Thê vọng lại từ chiếc ghế salon: "Yên đi! Đời ai mà chẳng phạm sai lầm. Chẳng qua, trước nay em ít phạm quá, nên bây giờ thì phạm luôn một lúc cho khác người. Phải thế không nhỉ?" Rồi anh bật cười. Tiếng cười trong đêm như thú rền. Cả hai vợ chồng gườm nhau trong một nỗi đau. Không ai có thể tha thứ cho sự giễu cợt thẳng thừng đến từ những người mình ngỡ là thương yêu nhất trên đời.
***
Độ tháng nay, Dương đến. Cô bé giống Hạ ngày xưa đến kì lạ. Cũng cười cười đó, cũng nói ra toàn những câu tự ti mà thầm như kiêu hãnh. Hạ chấm cô bé, nghĩ rằng Dương có thể giúp mình tìm lại tất cả. Đôi khi, con người từng trải của Hạ bật cười vì cái ý nghĩ nặng nề màu sắc phương Đông đó. Song, càng gần Dương, Hạ càng yêu mến, càng muốn trút hết lên Dương những gì mình chưa thể toại nguyện trong đời. Hạ nâng niu, trau chuốt từng chút một, không lúc nào dám để mình kém đi về đạo đức, về nhân cách, về trí tuệ. Hạ quyết tâm làm lại từ đầu, cùng với Dương.
Ấy thế mà, con bé người làm ... Ôi! Nó chọc cho con thú mất trí trong người Hạ vùng dậy. Nàng muốn lao mình xuống bếp cho nó một trận đòn thù. Hạ cũng muốn băm tên Vệ khốn kiếp ra hàng ngàn mảnh vì hắn đã lôi Hạ xuống đáy địa ngục của cõi lòng. Hạ muốn cào cấu Thê, vì anh đã không làm gì để chặn lại quá trình suy bại kinh hoàng của Hạ. Nhưng thay vào tất cả những điều đó, Hạ chỉ biết nằm rúc vào một góc giường, ư ử than khóc và ước ao Thần Chết rước mình đi thật nhanh.
Nực cười, trên thế giới 6 tỉ người này, mà không một ai chia sẻ cảm thông an ủi vực Hạ dậy được là sao? Con người hiện đại xử với nhau tệ quá! Họ chỉ biết cách biến những giá trị tốt đẹp của cuộc sống như tri thức, đạo đức, văn hóa, và tình dục thành tiền chứ chưa bao giờ là ngược lại.
Càng nghĩ, càng khốn khổ, càng khốn khổ, càng không muốn sống. Hạ ngồi lên, nằm xuống không biết bao nhiều lần. Cuối cùng, Hạ vớ lọ thuốc ngủ ...
***
- Alô! Anh ơi! Em là Dương đây! Làm ơn cho hỏi Một Lần Sống Vol5 đã phát hành chưa ạ? Dương gọi điện đến tòa soạn.
- Chưa đâu em ơi! Chị Hạ mới từ bệnh viện về, chưa khỏe lắm! Nè em, nếu có thời gian rảnh thì em đến đây giúp chị Hạ với nhé! Đang trong giai đoạn sản xuất, vất vả lắm em ạ! Thấy chị ấy làm tối tăm mặt mũi. Vệ trả lời.
- Dạ, em sẽ đến. Em cũng định đến thăm chị Hạ mấy hôm nay, mà cứ ngại, vì em chưa trả lời dứt khoát có làm hay không. Nói xong, Dương cúp máy.
Tầm 6g chiều.
- Dương đến đấy hả em? Vào đi! Hạ gọi vọng ra. Mới đi làm về hả em?
- Dạ, em mới đi làm bên kia về. Dương rụt rè.
- Vào gọt giúp chị cái bài này nào! Rồi dịch cái bài này nữa em ạ! Những bài cuối cùng đấy ... Chị đang rất là quyết tâm. Hạ vẫn tập trung nhìn vào màn hình.
- Chị Hạ? Chị nhờ gì, em cũng làm hết. Em thích công việc này lắm. Nhưng, em ... không làm chính thức nha chị! Dương ngập ngừng.
- Ừ! Không sao! Em cứ cộng tác từ từ. Khi nào thấy hợp thì nói chị nhé! Rồi em làm ù cái cho xong nào! Hạ ngẩng đầu lên nhìn Dương, mỉm cười nhẹ.
Những đám mây ảm đạm trong đầu Hạ, chẳng biết có phải nhờ lọ thuốc ngủ hay không, mà tan đâu hết cả. Như vừa sống lại, Hạ giờ đây tươi mới hơn, nhìn đời bớt âu lo, nhìn người bớt méo mó, nhìn mình bớt hoang mang. Nàng biết mình cần sống mạnh mẽ hơn, vì hai đứa con, vì chỉ có sống nàng mới có cơ hội thấy mình trở lại lương thiện như ngày nào. Ai sẽ tha tội cho nàng nếu nàng không tự tha cho mình chứ? Phàm đã làm người, ai mà chẳng có lỗi.