Vết sẹo cuộc đời
Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn con người mới thực sự đáng sợ, biết đến bao giờ cho lành được đây...
***
Em hỏi:
- Sao tay anh lắm sẹo thế? Em sợ! Sao anh không mặc áo dài mà che đi?
Tôi cười: "nó vốn có thế, che đi làm gì em."
- Nhưng nhìn rất kinh khủng, hay anh đánh nhau đúng ko?
- Ừ! Anh đánh nhau đấy, ...với thần chết. kk...
- Thôi ko đùa với anh nữa, mai anh mặc áo dài tay che đi, ko thì đừng gặp em.
- Haizzz.
Tôi thở dài, chả tìm đâu ra lí do để cười thêm.
- Ừm...
Em giọng có vẻ sốt sắng hơn:
- Ừm là nghĩa làm sao? Là anh sẽ che đi nhá! Hứa đi!
Tôi quay lại nhìn vào mắt em, không chớp, rồi lắc đầu.
- Anh xin lỗi. Anh chỉ dám hứa là sẽ yêu e cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thôi.
Chưa kịp nói hết thì em dỗi, bỏ tôi ngồi lại giữa góc phố ấy với cái lạnh mùa đông. Buốt thật! Tê tái như ngàn mũi kim châm, ăn mòn cả niềm hi vọng. Tôi chẳng nhấc nổi chân mình lên nữa, nói đúng hơn là trống rỗng, ko xác định được nên đi về đâu.
Trên thế giới này, có lẽ khó nhất là tìm thấy người thực sự hiểu mình. Bởi nhẽ có hiểu mới thương được. Có hiểu mới có thể đứng ở vị trí của mình để cảm nhận những gì mình đã trải qua, những gì mình suy nghĩ, và những gì ẩn chứa sâu kín nhất trong tận đáy lòng.
Em ạ, anh từng 3 lần chiến đấu với thần chết, anh thấy may mắn là bàn tay vẫn còn đủ 5 ngón để viết ra những dòng này. Những vết dài, ngắn này cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, anh biết, nhưng không có nó thì chẳng có anh của bây giờ. Nó đã trở thành một phần trong anh mất rồi, anh ko thể che nó đi chỉ vì sự xấu xí ấy được. Hai chữ "chấp nhận" đôi khi cũng thật nặng nề.
Tôi cười, đưa tay lần theo từng đường gồ ghề trên bàn tay mình như để vỗ về. Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn con người mới thực sự đáng sợ, biết đến bao giờ cho lành được đây...
Đậu Thối