Gửi bài:

Chiến dịch huyền thoại

Bốn bề tịch không vắng lặng chỉ nghe những tiếng thở phì phò gấp gáp, chung quanh bao phủ một màn đêm chết chóc đến nghèn nghẹn. Toàn quân tuyệt im phăng phắc, trống ngực mỗi lúc một gióng lên dồn dập. Những đôi mắt phấp phỏng lo âu chen lẫn hồi hộp háo hức đã mấy lần toan chực lao ra xong lại bị một thứ ma lực nào đó kìm hãm lại. Sự chờ đợi lúc này đã đạt tới ngưỡng cực hạn rồi.

***

chien-dich-huyen-thoai

Đột nhiên một tiếng pháo hiệu xịt nghe đánh "PHỤT" kèm theo đó là tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm bao la, hơn trăm triệu tinh binh nhất đề đồng loạt xông lên sầm sập như sóng vỗ bờ. Người cưỡi ngựa, kẻ đạp xe, không có điều kiện thì trượt patin, chạy bộ. Quang cảnh cực kỳ điên loạn.

Đêm nay, chỉ đêm nay thôi cơ hội duy nhất trong đời kẻ chiến thắng sẽ được vinh danh. Một kẻ duy nhất xứng đáng ôm vòng nguyệt quế ngạo nghễ đứng trên đỉnh vinh quang tận hưởng thứ hạnh phúc tuyệt luân mãn tuế.

Tên chạy đầu mặt rỗ chằng chịt, mày râu tua tủa. Khắp người hắn như bùng nổ một thứ bá khí áp chế khủng khiếp lan tỏa cả ra khắp xung quanh,. Đôi mắt tóe lửa chết chóc như rực cháy giữa trời đêm bao la thăm thẳm. Chợt nghe xoẹt một tiếng tức thì đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn xối xả.

Từ đằng sau tráng sĩ khôi ngô tuấn tú, vẻ đẹp trai rạng ngời sáng láng đang gò cổ cong đít đạp chiếc mini tàu mồ hôi đầm đìa lưng áo. Trên tay anh ta lấp loáng thanh Uyển Nguyệt Đao chói lòa. Vòng xe lăn bánh tới đâu là kẻ thù đầu rơi máu chảy tới đó. Phải có tới hơn ngàn văn nhân chí sĩ bỏ mạng nơi chốn sa trường dưới lưỡi đao oan nghiệt kia. Có thể ví anh ta như tuấn kiệt trong hàng tuấn kiệt, anh hùng giữa chốn ba quân. Thiên binh vạn mã bủa vây cũng không mảy may khiếp nhược.

"Pằng pằng!" Hai tiếng nổ lãnh khốc vang lên, tráng sĩ đạp xe tức thời ngã quỵ, tròng mắt trợn ngược lên trời bị đoàn quân phía sau tràn lên dẫm đạp toàn thân nát bấy, máu thịt trộn lẫn với đất mẹ tanh lòm, vĩnh viễn chôn vùi tuổi thanh xuân nơi sa trưỡng viễn xứ.

Chiến binh cao bỗi viễn tây quần đùi dép tổ ong, lọc cọc trên con Hãn Huyết Bảo Mã vượt lên trên, mặt lạnh te không một chút cảm xúc. Đích đến mỗi lúc một gần hơn, sau mỗi lần quay cò súng lại vài kẻ phải nằm xuống. Trên người gã còn đeo lỉnh kỉnh các loại vũ khí tối tân hiện đại vào loại bậc nhất như giáo mác, gậy tầm vông, phóng tiết lợn các thứ... Mới nhìn qua không khéo sẽ nhầm tưởng là một tay lái thương đồng nát khét tiếng chợ Giời.

Đích đến chỉ còn cách đúng vài centimet đột nhiên lại nghe bộp một tiếng. Chiếc gót giày nhọn hoắt hiệu Con Tắc Kè cắm phập vào sau gáy gã cao bồi, con ngựa tung bốn vó lên trời hí vang ai oán đến xé lòng rồi ngã vật xuống đất. Bóng hồng lướt qua như một làn gió độc, yếm đào phất phới tung bay...

Mỹ nhân khuynh thành quần xắn móng lợn, chân thấp chân cao phô ra bộ lông đen sì rậm rịt vừa chạm đỉnh vinh quang tức thời một tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc vang lên những kẻ hụt hơi đi sau tan xác thành trăm mảnh. Chỉ duy nhất một nụ cười còn ở lại...

...

Ba tháng sau

Tay bác sĩ phòng khám siêu âm mặt mày tái mét, mồ hôi lã chã khi đứng đối diện trước một gã soái ca xăm trổ vằn vện, mặt chằng chịt sẹo đôi mắt lúc nào cũng hằn học chực ăn tươi nuốt sống đồng loại.

"Chúc... Chúc mừng... Anh chị lại... Lại sinh bé gái!"

Gã nói xong vội vứt tờ phiếu xét nghiệm xuống bàn rồi chạy thục mạng vào trong quên cả lấy tiền, miệng liên tục hít vào thở ra chừng nghe gấp gáp.

"Sao? Lại là con gái ah?"

Cô gái đứng bên cạnh tai như ù đi, hai chân gần như quỵ xuống đất hét đến lạc cả giọng. Giọt ngắn giọt dài ngấn lệ.

"Nín đi em, chẳng phải ba đứa đầu đều xinh như thiên thần đó thôi. Tứ nữ thì bất bần các cụ nói cấm có điêu câu nào. Chẳng phải con cái là hồng phúc đối với cha mẹ sao? Thôi đừng cố nữa."

Anh mặt sẹo rối rít động viên rồi hôn phớt lên trán vợ, ánh mắt rạng ngời hân hoan, vui mừng khôn xiết.

"Nhưng... Em... "

"Con gái càng đáng yêu nhé! Vợ chồng mình về thôi!"

Lòng người như ấm lại, nước mắt cũng thôi rơi giữa tiết trời đang độ vào Xuân nồng nàn hương sắc.

Ngày đăng: 29/03/2016
Người đăng: Nam Ucit
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage