Mộc mạc gái quê
Sau nhiều năm lăn lộn chốn tình trường phải thú thật với các bạn tôi đã quá ngán ngẩm cái vẻ thực dụng của các cô gái thành phố.
***
Có người bà con xa thương tình bèn giới thiệu mai mối cho một cô gái ở nông thôn, hy vọng hợp duyên hợp số mà lên đôi thành cặp.
Phải công nhận bà thím quả là có con mắt tinh đời, cô gái này thuộc dạng to khỏe béo bền, nhanh nhẹn hoạt bát chỉ mỗi tội là thi thoảng thường hay phát ngôn gây sốc.
Quen nhau được gần một năm, hôm ấy là dịp tất niên tôi mới hẹn nàng ra chơi nhân tiện cũng ra mắt bố mẹ cho phải phép. Lúc gặp mặt nàng cũng chào hỏi đâu vào đấy thể hiện là con nhà có giáo dục, bố mẹ tôi ra chiều tâm đắc lắm vì thế mà hỉ hả trong lòng.
Tới chiều mẹ đi chợ mua được con ngan nghe phong phanh nặng khoảng 4 cân định đem ra thịt thì nàng huỳnh huỵch chạy vào, xắn quần xắn áo hô hoán ầm cả lên.
"Bác để cháu, bác để cháu!"
Chỉ một loáng con ngan giãy lên đành đạch, đập cánh được mấy cái rồi chết tươi không kịp nhắm mắt. Mẹ tôi thấy thế khen.
"Cháu thật đảm đang!"
"Ôi dào thế này đã là gì, con lợn gần tạ còn bị cháu vật chết, đánh được mấy chục bát tiết canh ấy chứ!"
Mẹ tôi chỉ tủm tỉm cười rồi đi vào nhà.
Đến tối khi cả nhà đã tề tựu đông đủ bên mâm cơm, đứa cháu gái lên 5t con cô em út lười ăn cứ giãy nảy lên gào thét. Bực mình nàng mới quát lên.
"Có im ngay đi không! Cô gọi công an đến xẻo bướm bây giờ!"
Khổ thân con bé mặt xám ngoét, vừa ăn vừa lấm lét vèo phát đã hết bát cơm.
Cả nhà ăn uống rất vui vẻ đột nhiên bố tôi hỏi.
"Bố mẹ cháu ở nhà có được khỏe không?"
Nàng buông đôi đũa đánh cạch một cái hào hứng trả lời.
"Ơn zời! Bố mẹ cháu được cái trộm vía hơn sáu chục tuổi đầu rồi mà vẫn huỳnh huỵch ngoài đồng. Nhiều lúc bảo mãi không chịu nghe, càng già càng bảo thủ khổ lắm bác ạ!"
Cả nhà nhìn nhau lắc đầu mà nàng vẫn không hề hay biết liên tục gắp hết món này đến món nọ. Công nhận sức nàng ăn như rồng cuốn, càng ăn càng khỏe. Mẹ tôi mới nhắc khéo.
"Là con gái ăn uống nên từ tốn mới thể hiện là người văn minh."
Nàng vẫn không chịu ngẩng lên trả lời ráo hoảnh.
"Ôi dào bác cứ vẽ chuyện, ăn uống là cứ phải tẹt ga ngồi chấm chấm mút mút bực mình lắm."
Xấu hổ quá tôi liền bí mật giật giật nhẹ vào gấu áo nàng. Chừng nghe hiểu ý nàng chọn được miếng phao câu to tướng gắp vào bát mẹ tôi vừa ngồm ngoàm nhai vừa nói.
"Các cụ nói cấm có sai, nhất phao câu nhì đầu cánh. Bác ăn ngay đi cho nóng, phải ăn mới có sức khỏe bác ạ kẻo ốm lăn ra đấy thì chết dở!"
Mẹ tôi nhìn miếng ngan trong bát mà không biết phải làm sao, ăn cũng dở mà bỏ thì không xong. Đến bó tay với cô nàng.
Đến tối muộn mẹ tôi mới lấy chăn đệm mới ra dắt cô nàng lên căn phòng trống rồi đưa cả cho nàng, nàng dứt khoát xua tay.
"Bác không phải cầu kỳ làm chi cho mệt xác, cháu nằm bờ nằm bụi quen rồi. Gớm ở lúc ở quê đi chăn trâu ngủ ngoài bãi tha ma suốt có sao đâu."
Mẹ tôi đành ngán ngẩm đi xuống nhà kéo tôi ra ngoài sân mà nhỏ to khuyên nhủ.
Sau hôm đó nàng về quê vĩnh viễn không bao giờ trở lại nhà tôi một lần nào nữa. Khả năng rất lớn là tôi phải ngược lên miền núi tuyển Gấu một lần xem sao chứ tình trạng này khéo hấp đến nơi chứ chẳng phải chuyện đùa.