Đánh thuế ước mơ
Bước chân cô nhấc lên từng bậc thang nghe nặng trịch, trên hai vai, cái balo chứa chưa đầy 5 quyển vở bỗng trùng xuống, cánh cửa mở ra, làn hơi máy lạnh đã tắt ngấm từ lâu đầy ẩm mốc phà thẳng vào mặt, xộc vào mũi đến nghẹt. Một bàn chân đã bước vào trong rồi, chân còn lại cô không thể lùi được nữa.
***
"Mình mạnh mẽ lắm mà" - cô tự nhủ và rồi hít một hơi thật sâu, thật mạnh mặc cho quả tim trong lồng ngực đang giảy giụa như muốn thoát khỏi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại. Tối sầm.
Một bàn tay cứng cỏi, khô ráp, đầy vết chai sần quàng qua cổ, níu cô về phía mình. Hơi thở ông ta đắng chát mùi thuốc, mùi chua của vị cà phê đã lâu ngày không gột rửa, mùi cay nồng của bia rượu vẫn còn đang vương vãi nơi khóe miệng. Hàng ria mép cứng nhắc của gã như những sợi kẽm gai ghị chặt vào đôi má mỏng manh đang gồng mình chịu đựng của cô. Bàn tay gã đặt lên ngực, các ngón tay dang rộng ra hết cỡ rồi nắm chặt lại khiến cô phải há hốc mồm thét lên đau đớn. Bằng hết sức mình, Hoa vùng hai cánh tay, đẩy ông ta ra một góc giuờng rồi nhanh chóng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nơi duy nhất trong căn phòng có ánh sáng. Cô đóng sầm cửa, mở vòi nước, quỵ xuống, lại bật khóc.
"Sắp đến gần nó rồi, sắp chạm được nó rồi" .
Gã ta, một ông già gần 60 tuổi, không vợ, không con, nói đúng hơn là vợ con ông ta đã bỏ đi vì chịu không nổi tính tình trăng hoa của chồng, của cha mình. Hoa quen biết gã do sự tình cờ giới thiệu của một chị hàng xóm, lúc này gã và Ngọc - chị hàng xóm của cô - đang có tư tình, để tránh ánh mắt của người đời, Ngọc mang Hoa ra làm bia đỡ đạn. Sau này khi trưởng thành hơn một chút, Hoa mới suy nghĩ đến việc chị Ngọc vì đồng tiền của ông ta làm mờ mắt chứ chưa hẳn có tình cảm gì với loại người như thế. Hoa hồi đấy còn đang đi học phổ thông, con người ta lúc đó không hẳn là ngây thơ nhưng vẫn còn ngô nghê lắm, cô đâu biết được mùi đời cay đắng ra sao.
Lần đầu Hoa gặp ông ta trong một quán ăn, sau khi chị Ngọc xin phép đi vệ sinh thì gã lân la xin số điện thoại của Hoa với lý do nhiều khi không liên lạc được với chị Ngọc . Sau lần đó, gã hay hẹn Hoa ra quán ăn, cho vài trăm ngàn gọi là quà để cô đi học. Tuổi 17, lần đầu cầm trên tay số tiền lớn gấp mấy lần mỗi ngày gia đình cho đi học, đã vậy còn được ăn nhà hàng, biết bao món ngon, món lạ thì thích lắm chứ. Lúc đầu, cô tưởng gã là một người tốt bụng, hào hiệp và phóng khoáng, ngờ đâu chỉ là đang giăng câu chờ cá.
Càng ngày, cuộc sống của Hoa càng phụ thuộc vào gã từ việc học hành, chi tiêu. Đến năm cuối lớp 12, khi Hoa cần một khoản tiền lớn để xoay sở việc thi đại học thì con yêu râu xanh ấy mới hiện nguyên hình. Hoa từ chối bằng mọi cách, cô cắt đứt liên lạc hoàn toàn, sau đó đi làm phục vụ cho đến rửa chén bát ở các nhà hàng, quán ăn để bươn chải. Cuộc sống của cô cứ lặng lẽ trôi qua từng ngày, mãi cho đến lúc cô phát hiện niềm đam mê của mình không thể kiềm chế, đánh lừa được nữa.
Năm ấy, Hoa thi đậu vào ngành diễn xuất của một trường chuyên sân khấu điện ảnh, thế nhưng với sự ngăn cản của gia đình đối với cái nghề "bán nước mắt mua vui cho thiên hạ" , thêm một phần học phí lại quá đắt khiến cô phải quyết định từ bỏ ước mơ để thi lại vào một khối thi khác, trường khác có mức học phí phù hợp với hoàn cảnh của mình hơn. Lúc đó Hoa nghĩ nghề chọn mình chứ mình sao chọn được nghề, nếu có duyên thì sẽ tự tìm đến và thành công.
Thế nhưng qua 2 năm, bây giờ mới biết niềm đam mê lúc ấy trong Hoa chưa đủ lớn, chưa thể đánh bật tất cả mọi ý kiến, dị nghị của người đời để có thể như con thiêu thân dâng hiến mình cho lý tưởng. Từng ngày trôi qua, Hoa học tập và sống trong một môi trường cằn cỗi, bỏ xa giấc mơ ngày nào. Cứ tưởng chừng như đam mê đó đã nguội lạnh từ lâu, cho đến khi cô vô tình nhìn thấy ánh đèn sân khấu, một lần nữa thứ ánh sáng kì diệu ấy lại nhập vào tâm hồn cô.
Từ lúc 8 tuổi, khi theo chân các anh chị học hát, học diễn liên hoan văn nghệ trong các hoạt động ở địa phương, cô biết mình đã thương, thương lắm cái nghề này rồi. Cái thương nó ở yên trong lòng mà chẳng chịu đi đâu cả, nhiều khi không biết, cứ tưởng chừng đã bị lãng quên. Có lúc đến gần sân khấu, nó lại như thanh nam châm bị cực còn lại thu hút,kéo Hoa tìm về nơi vốn dĩ phải thuộc về. Niềm đam mê trong bọc lâu ngày lại bị xé toạc ra, thôi thúc, thôi thúc mãi cho đến khi cô không thể nào tự lừa dối được bản thân nữa. Và rồi Hoa không cần biết có thể thành công trong lĩnh vực đó hay không, cô chỉ biết mình phải thử, phải làm, và phải sống với tất thảy đam mê đang tuôn chảy từng ngày trong từng tế bào cơ thể. Hoa bất chấp, bất chấp suy nghĩ của gia đình, xã hội, bất chấp để người ta làm nhơ nhuốc bản thân, bất chấp mình tởm lợm ra sao, cô mặc kệ. Cô phải sống trước đã, phải là chính mình trước đã.
Hoa bước ra, quẹt nhanh dòng nước mắt. Thở dài, nhăn nhó vì phải chờ đợi quá lâu, gã kéo mạnh cô về phía mình, nhanh chóng quật ngã Hoa xuống giường. Thân mình béo rửng mỡ và cái bụng bia của gã nằm phịch xuống, đè nặng lên ngực cô, đầu lưỡi đầy mùi vị ôi thiu của gã uốn éo mân mê từ má, sang dái tai, đến cổ, để lại những vệt nước trong suốt bắt đầu khô căng khiến cô rùng mình, cay nghiến.
"Anh hứa, anh chỉ ôm hôn em thôi, không làm tình đâu mà, đừng từ chối anh nữa."
Thật kinh khủng, Hoa nhăn mặt, một lần nữa cô dùng hết sức cố gắng đẩy gã ra xa, cô nghẹt thở, hơi thở của ông ta làm cô nghẹt thở. Cô nhanh trí viện lý do để không làm mất lòng gã:
"Anh bật máy lạnh được không, em nóng quá."
Gã bắt đầu bực tức nhưng vẫn lồm chồm bò dậy đi tìm cái remote, ông ta đang cố gắng tìm mọi cách chiều lòng Hoa để thỏa mãn dục vọng của mình trong niềm hân hoan khoái lạc của đôi bên.
Con mồi càng vùng vẫy, con thú săn càng thích, Hoa thừa hiểu quy luật này nên cô cố gắng hết sức khéo léo và nhẹ nhàng để giữ mình, thế nhưng khi con mồi vẫn đang ngơ ngác mà con thú săn đã vội ập đến thì hoàn toàn bất lực. Lần thứ hai thân hình gã đè nặng lên cô. Dòng nham thạch đang tuôn chảy trong cơ thể gã một cách nhơ nhuốc, Hoa cắn răng cam chịu những nụ hôn bẩn thỉu đang lướt lát trên gò má, trên cổ mình mà không thể nào chống trả được nữa. Cô cảm nhận được cái căng cứng từ đáy quần của ông ta, sự khát dục đẩy lên đỉnh cao, cơ thể gã phả ra từng làn hơi nóng, hàng ria mép bắt đầu từ cổ lan xuống ngực, xuống bụng đâm vào da, cảm giác như từng mũi kim tiêm đang xiên qua da thịt để rút lấy máu cô trong sự đau đớn. Bàn tay gã lần mò xuống tấm ngực đang phập phồng của Hoa hoạt động mềm dẻo liên tục phía bên trong áo.
"Anh sẽ làm em sướng" - Ông ta toan mở dây áo ngực của cô bật ra.
Câu nói làm Hoa giật mình hồi tỉnh, trước mặt Hoa, đó một người đàn ông có hàng ria mép đã làm da mặt cô bỏng rát, một gã dê già. "Mình làm gì thế này" - Cô vùng dậy, nhấc thẳng chân lên trên, cẳng chân Hoa đập thẳng vào giữa vùng hạ bộ khiến gã lật ngửa sang một bên mà vẫn giữ nguyên động tác dang rộng chân. Hắn như con rùa bật ngửa, tay ôm chặt bộ phận giữa hai đùi mà không kịp lớn tiếng trách cứ.
"Em phải về rồi, em xin lỗi" - Hoa vơ lấy chiếc áo khoác đang nằm vất vưởng trên ghế, chưa kịp cài lại dây áo ngực, chưa kịp lau đi vệt nước trên má.
Mưa vẫn rơi đều, cơn mưa dai dẳng đã trút hết vào người cô trong chiều nay một lần nữa trở lại, lạnh hơn, tối hơn, nhưng không còn hồi hộp, lo sợ như lúc chiều nữa mà thay vào đó là một cảm giác hoàn toàn chết lặng, ngông nghênh và bất cần đời. Trống rỗng.
Tối rồi, trời tối rồi, ngày mai sẽ lại sáng thôi. Xà phòng, mỹ phẩm hay cả tá lọ nước hoa sẽ giúp cô tẩy uế những vết nước bọt dơ dáy mà ông ta để lại trên má, trên cổ Hoa, thế nhưng, thế nhưng trong tim cô, phải biết làm sao để tẩy sạch, làm sao để quên đi tối hôm nay.
Chỉ có cái chết. Chết mới có thể quên. Quên sạch.
Trong một bộ phim từ rất lâu rồi, có một câu hát được lục lại trong kí ức bỗng vang lên trong đầu, " Đừng biến ước mơ thành nỗi nhục nhã". Không, Hoa không biến ước mơ của mình thành nỗi nhục nhã, Hoa đã lấy nhục nhã để xây dựng ước mơ, ước mơ của cô nhục nhã từ lúc vừa nhen nhóm . Ngoài kia, xã hội biết bao nhiêu người đã chấp nhận đánh đổi để đi đến ước mơ, chấp nhận nằm xuống để đi lên. Họ nổi tiếng, họ thành công nhưng có ai biết họ đã phải trải qua những nhục nhã, tủi hờn gì, hy sinh những gì để đạt được. Không ai đánh thuế ước mơ, thế nhưng để ước mơ có thể thành hiện thực là cả quá trình cay đắng. Hoa hiểu được ở xã hội này, không chỉ có cố gắng, có đam mê là có thể thành công, phải có tiền, đúng rồi, phải có tiền.
Có một cô gái đã làm việc rất chăm chỉ nhưng vì sự đố kị của những người khác, cô gái ấy đã phải bán cả tóc, bán cả răng, đến nỗi nàng phải ngậm đắng nuốt cay bán cả thân chỉ để nuôi con mình thì những gì Hoa làm hôm nay đã là gì, Hoa không phải nuôi con, Hoa chỉ nuôi ước mơ thôi, số tiền Hoa kiếm được sau những cái hôn đã đủ gì so với học phí, tiền ăn uống, tiền trọ. Chỉ trong một tiếng đồng hồ mà Hoa đã có lương của cả một tháng đi làm nai lưng ra để người ta đè đầu cưỡi cổ, một tháng cho những ngày chạy đôn chạy đáo hơn năm chục cây số vừa đi học, vừa đi làm, cho những đêm thức trắng để học bài vừa kịp để sáng mai đến lớp làm kiểm tra.
Ấy vậy thì sao, Hoa thấy mình không sai, chính cuộc sống này, xã hội này mới sai, xã hội này làm cho lương của một người đi làm chân chính mà vẫn không đủ ăn, đủ mặc, trong khi một con đĩ lại có thể sống sung túc trong vài tiếng đồng hồ thỏa mãn. Xã hội này đầy rẫy những bất công, ước mơ không đánh thuế nhưng lại phải bán cả thân xác chỉ để thực hiện ước mơ.
Mưa càng ngày càng to, Hoa thẫn thờ nhớ lại, ngày còn bé, trước khi lên sân khấu đã có người dặn cô phải trang điểm thật đậm,thật lung linh, có như thế mới không bị nhạt nhòa bởi ánh đèn vàng trên sân khấu, ánh đèn ấy sẽ biến ta trở thành một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích đầy màu sắc rực rỡ nếu ta biết cách tỏa sáng.
Hoa lục lọi trong balo, cây son đỏ mới tinh tươm cô vừa mua lúc sáng vẫn còn đó. Đúng rồi, nó sẽ làm cô tỏa sáng, mạnh mẽ hơn. Đầu thỏi son lướt nhẹ êm trên đôi môi còn rươm rướm máu, hòa lẫn vào nhau. Cô rũ mình đứng dậy, vén màn tóc mây bê bết ướt sũng trước gương mặt sang một bên, hít một hơi dài, cô bước đi nhẹ nhàng từ trong cánh gà, ngẩng mặt rẽ trái bước ra sân khấu lớn. Ánh sáng chói lòa được lia đến, khán giả hò hét, vỗ tay thật náo nhiệt. Hoa hiện lên như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích, thanh thoát, nhẹ nhàng. Thật tuyệt vời, Hoa đang sống, sống trong niềm khao khát của cô, sống trong thế giới mà cô từng mơ ước.
Mưa như trút nước, người ta thấy một cô gái đi lang thang dưới màn mưa như kẻ điên, không buồn chân chạy trú mưa, không buồn lấy tay che đầu, cặp sách ướt sũng, toàn thân run lên bần bật mà vẫn lẩm bẩm như vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Đột nhiên người ta thấy cô lấy thỏi son ra đánh, vén tóc, mỉm cười một mình rồi rẽ sang hẳn làn xe đang chạy. Họ đã cố gắng la hét ngăn cô lại, nhưng không kịp nữa rồi. Chiếc ô tô chạy đến hất tung cô gái nhỏ. Người ta sẽ không bao giờ thấy được cô đang khóc nếu cô cứ lặng lẽ đi trong mưa, người ta chỉ thấu khi mình cố gào lên rằng tôi đang đau khổ. Người ta đâu biết đêm ấy là buổi biểu diễn cuối cùng để kết thúc một hoài bão, một cuộc đời oan trái. Dòng đời xuôi ngược, có mấy ai ở lại với nhau vì chữ tình. Vì thế, Hoa đi rồi, đi vào giấc mơ cô đã từng khao khát.