Tiếng vọng Đầm Đen
Sen chợt ào đến, hai tay ôm riết lấy tôi. Ngọn nến bỗng dưng tắt phụt. Ngoài trời, gió ầm ào gào thét. Mưa mùa hạ xối xả. Sấm chớp rạch ngang đồng thành từng vệt sáng lóe.
***
Tôi lặng im cảm nhận hơi thở gấp gáp, sự mơn trớn của làn da và trái tim đang loạn nhịp của Sen. Qua chiếc áo mỏng, tôi nhận ra Sen không mặc áo con, hai bầu vú căng cứng của em cố tình cọ xát vào tôi. Rồi Sen vội vàng, cuống quýt hôn lên cổ, tai tôi, giọng em hổn hển:
- Anh, em xin anh, anh cho em một đứa con. Em tin, nó sẽ khỏe mạnh, thông minh như anh!
- ...
- Em hứa sẽ giữ kín chuyện này và bỏ đi một nơi thật xa, không làm phiền tới anh. Em chỉ cần con nên anh không phải có trách nhiệm gì đâu...
Tai tôi ù đi, chân tay như đóng băng khi Sen trút nhanh chiếc áo lụa xuống phản. Mắt tôi trân trân nhìn vào bầu vú căng đầy, trắng phấn và chẳng còn nghe rõ Sen nói gì nữa. Ham muốn trong tôi trào dâng, tôi lật ngửa em xuống, hôn tới tấp vào môi, bàn tay thỏa sức dạo trên cơ thể nóng ấm của em. "Sen chỉ cần một đứa con, cô ấy muốn mình giúp! Mình đang làm ơn chứ không hề lợi dụng cô ấy". Ý nghĩ đó thoáng lướt qua đầu tôi, nhanh đến mức tôi không có thời gian để suy xét đó là lý trí của một người tử tế hay dục vọng của một thằng đàn ông. Em và tôi như hòa vào nhau, bện chặt. Tôi chìm trong em, ngất ngây. Mưa, sấm chớp, kệ. Tôi và em đang hạnh phúc trong căn nhà nhỏ, chơ vơ cạnh Đầm Đen. Tôi thấy có chút hãnh diện khi được em lựa chọn làm bố đứa con của mình. Tôi đang làm tình với em bằng một tình yêu thật sự ư?. Không, tôi không thể yêu em. Chỉ lần này thôi. Sen đã hứa với tôi thế mà. Nhưng, tôi đã có người yêu- là con gái cưng của Phó Giám đốc Công ty tôi. Chúng tôi chuẩn bị cưới, nếu cô ấy biết tôi có con với Sen, sao cô ấy chấp nhận. Mà nhỡ Sen mang trong mình giọt máu của tôi, tôi nỡ nào bỏ mặc. Không, tôi không thể để em có thai.
Sen hoảng hốt thấy tôi trườn xuống phản, em choàng dậy, tay bấm vào lưng tôi đau nhói:
- Anh, anh nỡ lòng nào. Em chỉ xin anh một đứa con thôi mà!
- Tôi, tôi... tôi xin lỗi. Tôi không làm được!
Sen nhìn vẻ bối rối của tôi rồi cười, tiếng cười như xé toang màn mưa lạnh trong đêm:
- Anh sợ à? Anh tin lời đồn thổi của dân làng ư? Em có bị "ma nhập" đâu? Em hoàn toàn tỉnh táo.
- ...
- Anh có biết vì sao em chọn anh làm bố của con em chứ không phải ai khác không?
- Vì tôi không phải là người làng này à?
Sen lắc đầu, cười lớn thành tiếng. Tôi luống cuống lấy tấm chăn mỏng phủ lên người em rồi ngoảnh mặt đi. Tôi cố tránh nhìn vào khuôn mặt em đang nhạt nhòa lệ. Giọng em bỗng dưng trầm xuống: 18 tuổi, em bắt đầu biết yêu. Em và anh ấy cùng huyện. Chúng em định khi em ra trường sẽ xin phép bố mẹ làm đám cưới. Rồi anh ấy chết đột ngột trong nhà nghỉ trên thành phố. Anh có biết vì sao anh ấy chết không? Là do anh ta cùng cô bạn gái dùng thuốc quá liều. Biết sự thật khủng khiếp ấy, em như điên dại bao ngày. Em không biết là mình đang thương anh ấy hay hả hê trước kết cục xứng đáng với người đàn ông phản bội. Em lao vào ma túy để quên đi tất cả. Vất vả lắm trong mấy năm bố mẹ mới cai được cho em. Nhưng từ ấy em không nói, không cười với ai. Mẹ em đi xem bói, ông thầy phán em bị "ma nhập" rồi. Người "ám" em chính là người yêu cũ của em đấy. Nếu muốn yên ổn, gia đình phải để em đến một nơi thật xa, không giao du với ai trong làng. Mẹ em còn bán tín, bán nghi nhưng bố em thì tin lắm. Ông kiên quyết không để em sống trong nhà thêm bất cứ ngày nào. Mẹ nói mãi bố mới đồng ý làm một gian nhà tạm ngoài Đầm Đen này để em trú tạm. Đầm Đen không quá xa để hàng ngày bà ra thăm dò và tiếp tế cho con gái. Đầm Đen hoang vắng và tách biệt với làng. Em biết chứ! Ban đầu bạn bè có một vài đứa đến thăm em. Nhưng rồi có lần ông đi đánh lươn ngoài Đầm Đen về đồn thổi thấy em mặc áo trắng ngồi đỉnh cọc tre nên chẳng ai dám bén mảng. Người ta tin em bị "ma nhập" thật rồi...
Kể đến đây, Sen cười sặc sụa. Quay sang tôi đang lúng túng em bảo:
- Anh sợ em à? Để em thắp nến.
- Tôi... tôi... à không. Nhưng em cứ thắp đi.
Ngọn nến cháy đỏ, tỏa ánh sáng mờ khắp gian nhà. Tôi thấy bình tĩnh hơn. Em đúng là bằng da, bằng thịt đang ngồi sát tôi đây. Sen tiếp tục:
- Chẳng trách được người đánh lươn, hôm đó em phơi chiếc áo dài trắng từ hồi sinh viên ngoài cửa. Đêm không trăng nên tối lắm, trời có gió to, có lẽ ông ấy thấy chiếc áo dài đung đưa, thần hồn nát thần tính nghĩ em là ma hiện hình. Sen lại cười. Nhưng tràng cười lần này sao mà chua xót: Đấy, thế là em bỗng dưng trở thành người bị "ma nhập". Đã vậy em phải trêu cho họ biết tay. Em biết, mấy hôm sau, có toán người đợi đêm muộn rủ nhau ra chỗ em để xem thực hư thế nào. Cuối cùng họ đều bị em dọa cho vỡ mật.
Sen chỉ vào góc bàn bảo, một đống phấn son của em, để xinh thì khó chứ cho xấu và kinh dị giống ma thì dễ ợt. Vậy là mấy ngày sau, bố mẹ mời thầy cúng đến khấn vái cả ngày ở đây, rồi yểm biết bao bùa. Thầy còn nói với bố mẹ, tuyệt đối không được để em ra ngoài, nếu "ma nhập" bị sổng sẽ về nhà bắt hết người thân?!
- Sao em không giải thích rõ với bố mẹ? Cứ sống thế này được mãi đâu. Em còn trẻ lắm. Tôi ngập ngừng.
- Họ đâu cho em cơ hội để giải thích. Mà em đã 27 tuổi rồi. 3 năm nay một mình em ở Đầm Đen này. Tự nhiên gần đây em muốn sinh con. Nhưng chuyện em là "ma nữ" đã truyền khắp làng trên, xóm dưới, ai dám cả gan đồng ý có con với em chứ. Em vẫn hy vọng và chờ mong một phép màu. Thật may là ông trời đã cho em được gặp anh. Em biết anh là kỹ sư trên thành phố về đây làm dự án. Mấy lần trước nói chuyện qua với anh thôi nhưng em đoán anh là người tốt. Em tin, có con, em sẽ không còn cô đơn nữa. Em thích đẻ con gái, da trắng và môi hồng, má phúng phính. Em sẽ yêu thương nó, ôm và hôn suốt ngày...
Sen nhắm mắt. Chắc em đang tưởng tượng hình hài đứa con mà bao lâu em hằng khao khát. Nếu là con em, chắc chắn nó cũng sẽ đẹp như Sen. Tôi nghĩ.
Câu chuyện với Sen trong đêm mưa và những cảm giác kỳ lạ khi làm tình với em cứ ám ảnh tôi mãi. Lúc chia tay, Sen hẹn tôi sớm trở lại giúp em thực hiện nguyện vọng cháy bỏng được một lần làm mẹ. Em cầm tay tôi, mắt chớp liên hồi: Anh tin em nhé, em là người chứ không phải ma. Em sẽ chờ anh... Tôi không nói gì, sau bao giây phút ngập ngừng mới khẽ gật đầu. Trong tôi bỗng trào dâng niềm xót thương em. Tôi thấy mình cần phải đứng ra làm công việc vụ cao cả là cứu lấy đời em. Biết đâu có một đứa con, em sẽ trốn khỏi Đầm Đen u tối, thoát ra những bưng bít mê muội, lạc hậu bao năm qua của làng quê. Lần này trở về thành phố, tôi sẽ thu xếp công việc để nhanh về gặp em.
***
Sen chết được mấy tháng rồi tôi mới biết tin. Trong lúc ngồi uống cà phê ngoài quán chờ đối tác, tôi vô tình đọc được trên tờ báo cũ nói về một vụ án mạng. Tay nhà báo sao lại vô tâm giật tít "Ly kỳ vụ án mẹ giết con ở Đầm Đen". Tôi chẳng quan tâm bài báo mô tả cái chết của em thế nào, thêm mắm muối vào ra sao để mấy sạp báo bán cho đắt khách. Suốt chặng đường về làng em, tôi không khỏi sửng sốt: Em chết thật rồi ư? Trong đầu tôi băn khoăn bao câu hỏi: Sao em lại chết? Em mà nỡ giết con mình ư? Ai là cha đứa trẻ?
Tôi không khai thác được gì nhiều thông tin về cái chết của em ở ông bố. Mẹ em, sau khi được tôi nói là một nhà nghiên cứu tâm lý học kết hợp Phật giáo mới đồng ý gặp riêng tôi trò chuyện. Bà khóc lúc tôi hỏi người phụ nữ nào cũng đều yêu thương con, vậy mà cô ấy lại nhẫn tâm giết đứa con mình dứt ruột đẻ ra? Có phải cô ấy bị "ám khí" cõi âm không? Tôi đánh mắt dò xét thái độ bà mẹ. Nhưng bà lắc đầu và chìa cho tôi xem một bức thư. Lá thư nhòe nhoẹt và nhăn rách, chắc Sen hoặc mẹ đã đọc rất nhiều lần:
- Tôi tìm thấy bức thư này nó để lại. Đọc xong, tôi hiểu nó không hề điên, không phải do "ma nhập". Nó bị một người đàn ông lạ mặt đi đánh lưới đêm cưỡng hiếp và đẻ ra đứa con gái quái thai thiếu gần 2 tháng. Chắc là quá giận dữ bản thân, nó đã bóp cổ đứa bé chết sau đó tự tử.
- Vậy nhưng tôi đọc được trên báo là cô nhà do "ma nhập", tự dưng mang thai và đã nhẫn tâm giết con, trời phạt nên chết ngay sau đó.
Nghe tôi nói đến đây mẹ Sen òa khóc:
- Tôi thật có lỗi với con bé. Những lần tôi mang cơm đến, nó đều khóc và bảo tôi: Mẹ ơi, mẹ cứu con, con khổ quá! Tôi thương nó nhưng sao có thể làm trái ý chồng và làng xóm. Đêm nó trở dạ sinh trời mưa to lắm, tôi đã không biết để ở cạnh...
Tôi lang thang khắp cánh đồng gần Đầm Đen. Căn nhà tạm của em đã bị châm lửa đốt rụi giờ không còn lại chút dấu tích nào. Chắc dân làng cũng muốn nó biến mất như em, với bao sự tích quái đản và ám khí để trả lại cho làng quê sự thanh bình. Tôi thấy tim mình nghẹt thở khi nhìn vào khoảng tối đen như vón lại, quén đầy giữa khu đầm kỳ dị. Những hồi ức sống động về em bỗng ùa về. Tôi ngồi sụp xuống bờ ruộng, mặc cho bùn lạnh nhớp nháp đầy chân. Tôi bận rộn tổ chức đám cưới sang trọng, mải mê ăn mừng chức Trưởng phòng Nhân sự của Công ty do ông bố vợ ban phát mà đã hèn nhát xin không về thực hiện dự án dở dang ở nơi "khỉ ho cò gáy" này để tránh gặp em. Tôi sợ mình "ngã lòng" và đồng ý cho em một đứa con. Em đã hy vọng có thể thoát khỏi Đầm Đen, thoát khỏi vũng lầy cuộc đời nhờ đứa con gái xinh đẹp, vậy mà! Thoảng trong gió, tôi nghe rõ giọng cười điên dại của em như đêm mưa ấy, tiếng cười từng tràng không dứt. Bỗng tôi thấy em đến ngồi cạnh tôi tự lúc nào, đôi mắt đen thẳm của em cứ nhìn tôi, không nói. Tôi mê mụ gục xuống bờ mương, nức nở...
Mai Linh Lan
Tháng 8-2016