Người em quý trọng
Tình yêu...đôi lúc không thể cân đo bằng năm tháng. Niềm kính trọng...đôi khi không thể đếm bằng số chỉ thời gian. Có những người gắn liền với đời em nhiều năm ròng, nhưng lại nhạt nhẽo, dễ nhớ dễ quên. Nhưng có những người chỉ đến bên đời em trong vài tháng ít ỏi, nhưng lại khiến trái tim này khắc ghi một hình bóng chẳng thể nào xóa nhòa. Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười một, là ngày tưởng nhớ công ơn của thầy cô. Từ tận đáy lòng mình, em xin cảm ơn cô Thương. Người cô luôn tận tụy vì học trò.
***
Cô là cô giáo dạy văn, dáng người cô hơi nhỏ nhắn. Ấn tượng đầu tiên của em về cô là một con người thân thiện, hay cười. Nhớ ngày đầu tiên đi học ở ngôi trường THPT Nam Đông này. Sau tiết chào cờ đầy ắp những lời dặn dò của thầy hiệu trưởng, là tiết văn. Em gặp cô, trong khoảng thời gian tâm trí vẫn còn rối bời vì bỡ ngỡ. Nhớ như in lời chào cô gửi đến chúng em. Cô tự giới thiệu tên mình. Chia sẻ những cảm xúc của cô khi lần đầu gặp, lần đầu dạy lớp 10b5 cũng rộn ràng,lo sợ như chúng em bây giờ vậy. Và cô cười. Nụ cười hiền từ xóa tan mọi khoảng cách. Cô còn chắp cho chúng em những đôi cánh hy vọng bằng những lời khuyên phải biết đặt mục tiêu, phải biết bắt lấy cơ hội. Lời nhắn nhủ như một người mẹ nói với người con, như một người bà nói với cháu của mình. Cô Thương trong lòng em, hiện lên đẹp đẽ, vui tươi như vậy đấy.
Như một định mệnh, như là duyên. Cô làm giáo viên chủ nhiệm tạm thời của lớp em. Dù khoảng thời gian chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, nhưng đã khiến em thêm mến mộ vì con người cô. Cô theo dõi từng bước đi của chúng em, đánh giá những điều vượt ngoài trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm. Cô phê bình khi lớp ta khi vẫn còn tình trạng chơi nhóm, chưa đoàn kết. Cô đã mắng và bắt Đạt lập bản kiểm điểm khi bạn lỡ kêu thầy bằng "ông", cô bảo "có tài mà không có đức" thì vứt hết. Khuôn mặt hiền từ lần đầu tiên dậy sóng, chân lí ấy theo em đến tận bây giờ. Phải yêu học trò, phải có tâm với nghề, phải nhân hậu, phải có tấm lòng rộng mở. Mới có thể nói được những điều ấy, nhìn được những việc đó. Cô Thương trong tim em, luôn là một người cô hết lòng với nghề như thế đấy.
Tấm Cám, Tỏ lòng, Cảnh ngày hè,...những bài văn bài thơ cô dạy, em đều nhớ hết cô ơi. Giọng nói Thanh Hóa ngọt ngào, trầm ấm, trong veo, lúc nào cũng làm em xao động khi cất tiếng. Những cảm xúc khó quên theo những bài cô giảng. Đó là thương cảm số phận người phụ nữ khi học bài "ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa" . Đó là đau đớn đến quằn quại qua giọng đọc thiết tha bài "Tiễn dặn người yêu" của cô. Hay là tự hào về Nguyễn Trãi trong "cảnh ngày hè" cô phác họa. Cô là ca sĩ, cho em nghe được tiếng than của cuộc đời thời phong kiến. Cô là họa sĩ, cho em thấy một cảnh chiều hè tươi tắn sinh động. Cô truyền lửa, truyền cảm hứng, truyền niềm yêu văn học cho tất cả chúng em.
Cô không chỉ dạy hay, hiểu rộng. Mà sau những bài giảng, cô còn truyền cho chúng em những quan điểm sống thật cao đẹp. Cô dạy chúng em phải chiến đấu giữa phần con và phần người, cái thiện và cái ác mỗi bản thân sau bài "Tấm Cám". Dạy chúng em hãy cứ sống lạc quan, vui vẻ, cười vào cái khổ, cái khó khăn như ông cha ta trong bài "ca dao hài hước". Dạy chúng em đừng quá cả tin như Mị Châu, đừng quá coi thường kẻ định như An Dương Vương.
Em nhớ có một lời dạy nữa, mà cô đã dạy chúng em ngay từ lần đầu gặp mặt. Cũng là lời dạy em tâm đắc nhất. Lúc cô nói phải có thêm quyển vở thứ ba ngoài vở học và soạn văn, để luyện chữ. Các bạn đều nhất nhất phản đối. Đứa bảo "em lớn rồi mà cô", đứa nói "mất thời gian lắm cô ơi". Giữa một đám học sinh lao nhao, cô chỉ cười hiền "đôi khi mình sống chậm lại cũng tốt lắm mấy em, đôi khi mình nắn nót. Để mình nhìn lại, rèn lại chữ của mình cũng hay lắm". Câu nói đó, cứ ám ảnh em mãi không thôi. Trưa đó đi học về, tự dưng giọng của cô lại văng vẳng bên tai em "đôi khi sống chậm lại cũng tốt". Em mới chợt nhận thấy nắng hôm nay thật đẹp, gió hôm nay thật trong. Giật mình nhận ra hình như bấy lâu nay bản thân đã sống quá vội vã. Đến cả hương vị nắng, gió, cũng từng bị đống bài vở làm quên mất. Thật lòng cám ơn cô, đã tô điểm cuộc sống của em thêm nhiều màu sắc.
Niềm yêu mến cô ngày càng lớn dần theo từng ngày. Nhưng một hôm, cô bảo với lớp mình cô chỉ dạy hết học kì này, học kì sau sẽ do cô Nga đảm nhiệm. Em như chết lặng. Cả lớp nháo nhào xin cô đừng đi. Khoảnh khắc ấy, em không nói, không phản ứng. Là vì quá bất ngờ, quá choáng váng đó cô. Em quý cô rồi, quen nghe giọng Thanh Hóa rồi, quen thấy nụ cười hiền từ rồi. Giờ cô bảo cô không dạy lớp mình nữa, em thấy buồn quá cô.
Em biết cô Nga dạy giỏi, kiến thức sâu rộng. Cô cũng tận tâm với nghề, tận tình với học sinh. Nhưng chỉ là em vẫn muốn được gặp cô, được nghe cô giảng. Nào có thể dễ dàng thay đổi một thói quen, khi em đã quen được gặp cô mỗi tuần.
Hôm nay, ngày hai mươi tháng mười một. Một lần nữa em muốn nói, từ tận đáy lòng mình em kính trọng cô. Một con người thầm lặng, cống hiến cả một cuộc đời trên bục giảng. Một con người truyền kiến thức, nâng bước chúng em đến với hoài bão riêng mình. Đúng như cái tên, cô trao đi yêu thương cho mọi người và tất cả mọi người đều yêu thương cô. Cô Thương trong em, lúc nào cũng bình dị và cao đẹp như vậy đó.
Thứ năm, 18/11/2016 10:35