Chíp hồng phiêu lưu ký
Sự trong trắng của một kiếp hoa vương xi lốc từng được tôn vinh là giai nhân trong sự ngưỡng mộ của toàn nhân loại, đã bao lần đứng trên bờ vực bị người ta tước đoạt cuối cùng cũng bị cô ả cướp mất. Chính là lúc này đây, thời điểm mà bất kỳ một cô gái nào nếu chưa bị quạt trần rơi vào đầu cũng sẽ ghi nhớ mãi trong đời. Đó không gì khác là thời khắc cô ta xỏ nốt ống quần còn lại rồi kéo lên tận bẹn trong ánh mắt thèm khát đến tột độ của lão chủ tiệm cầm đồ.
***
Chương 1
Tôi được sinh ra trong một xưởng thời trang danh tiếng ở mãi tít đất nước Panama xa xôi bên cạnh dòng sông Amazon hiền hòa thơ mộng, nhưng thật ra công ty mẹ của nó lại có trụ sở đặt ngay giữa cánh đồng chiêm trũng của làng Vũ Đại chuyên về nấu rượu lậu ngâm Thạch Sùng nổi tiếng xưa nay.
Bằng một cách nào đó người ta lại có thể biến hóa từ vô số con Thạch Sùng bé tí qua một vài thủ pháp thuộc về bí mật công nghệ để trở thành những con Tắc Kè to tướng nằm vắt lưỡi trong la liệt các hũ sành nổi tiếng in nhãn mác "thập toàn đại bổ". Nghe phong thanh sắp tới còn phù phép thành những chú Kỳ Đà đưa lên bàn tiệc trong các tửu điếm chuyên về hải sản trên khắp toàn quốc. Thế mới biết trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo của con người quả là không bao giờ có giới hạn.
Tập đoàn xuyên quốc gia này được sở hữu bởi một tay có thâm niên về phối giống cho lợn, trình độ tám năm chưa tốt nghiệp bậc tiểu học nhưng thực chất kẻ đứng sau gã lại là một vị quan chức được xếp vào hàng có sừng có mỏ trên tận trung ương. Địa vị và quyền uy cũng như tầm ảnh hưởng của ông ta cao đến đâu chắc có lẽ chỉ có những kẻ dưới trướng chuyên sống bằng nghề luồn cúi, mỏi gối khom lưng mới nắm được rõ nhất.
Độ phủ sóng của ông ta dày đặc trên các mặt báo lá cải đến độ đội bán báo dạo không biết bao lần đã bị đập loa, chọc thủng lốp xe vì can tội cả ngày rầm rĩ rêu rao đi, rêu rao lại về những buổi từ thiện của vị mạnh thường quân nọ. Ông ta dùng tầm ảnh hưởng của mình đi khắp nơi để mị dân như nay xây nhà trẻ cho hợp tác xã này, mai cứu tế ba con sên cho bản vùng cao kia nghe phát nhàm chán cả hai lỗ nhĩ.
Ông ta cho thành lập công ty bên nước ngoài chẳng nhằm mục đích gì khác ngoài việc trốn thuế, rửa tiền hợp pháp. Một cách lách luật cực kỳ tinh xảo bảo sao các cháu tuổi teen mỗi lần đề cập đến vấn đề này chỉ ú a ú ớ. Mãi dạo gần đây khi đài báo phanh phui rồi công nghệ truyền mồm tam sao thất bản bung bét thủ pháp ấy mới được lột trần. Quả là một bậc kỳ nhân trong thiên hạ xưa nay lác đác.
Có lẽ chính vì lý do đó mà cái xưởng thời trang bên cạnh dòng sông Amazon thơ mộng lúc nào cũng nhung nhúc cá sấu gần như là dựng lên cho vui, một năm chỉ lèo tèo tung ra vài ba sản phẩm kiểu làm cho có chứ nuôi một đống thợ thủ công mỹ nghệ lành nghề, mất bao nhiêu tiền của chạy trọt mới sang được đến đây mà cả năm chỉ ăn với huýt sáo thì quả là cũng có chỗ đáng tiếc, không khéo lại rỉ tai nhau là nhân tài không có đất dụng võ.
Có một lần rất khác, nó khác xa với những lần khác. Tóm lại là hoàn toàn khác. Một dự án mang tính toàn cầu không chỉ còn trong trí tưởng tượng mà được đem ra phê duyệt rồi tiến hành gần như ngay lập tức. Một siêu phẩm về nội y được xưởng thời trang nọ sắp được tung ra thị trường bằng những bàn tay khéo léo của hơn một trăm thợ thủ công lành nghề trên khắp thế giới. Sản phẩm hoàn hảo này chính là sự kết hợp từ chất liệu sợi tơ tằm, một tinh hoa của quê hương cùng với nhựa các bon trong suốt tạo lên một sản phẩm duy nhất gây bão cộng đồng mạng cũng như trong làng thời trang toàn cầu.
Tuy là trong suốt như vậy nhưng nó hội tụ đầy đủ giá trị về mặt nghệ thuật, thẩm mỹ. Khỏe khoắn đối với làng thể thao và vô cùng tiện lợi trong việc xã giao chịch, nện.
Ở ngay cái nơi vốn luôn được coi là đức hạnh, phẩm giá của người xưa hay vũ khí đong đưa của phụ nữ thời hiện đại các bậc thầy về kỹ nghệ kích thích tính tò mò đã khéo léo gắn lên đó một viên kim cương to tổ bố bằng nửa quả trứng Ngỗng dát mỏng thì các bạn đủ hiểu độ trân quý của nó đạt tới mức phát hờn.
Chỉ ngay trong ngày đầu tiên mẫu sản phẩm mô phỏng được tung lên mạng facebook đã phá mọi kỷ lục về lượt người like dạo cũng như còm men đểu. Người có tầm cho rằng đây chính là sản phẩm hội tụ được đầy đủ trí tuệ siêu việt của toàn nhân loại, kẻ có tâm lại gật gù đánh giá nó vượt mọi giá trị về tính nghệ thuật sánh ngang với những tác phẩm kinh điển nhất của đại danh họa Lê ô lác đô A lô xô. Riêng bọn sửu nhi thối mồm không ngừng hồ đồ phán xét rằng đây chỉ là một thứ xàm lồng nhảm nhí không hơn không kém. Thế mới biết cái văn hóa mạng ngoài sự vi diệu nó còn nháo nhào và rẻ rúng tới mức độ nào.
Nói về phần tôi, ngay lúc này đây tôi đang nằm trong đại sảnh nơi trang trọng nhất của bảo tàng Louvre thuộc nước cộng hòa Pháp, ngày đêm được canh giữ bởi suýt soát một trăm tráng sĩ với cung nỏ giáo mác, cởi trần đóng khố, trang bị hiện đại tới tận răng. Nhìn những ánh mắt thèm thuồng, khao khát của bọn khách thăm quan tới đây chiêm ngưỡng tôi bỗng dưng ý thức được rằng địa vị của mình đang nằm ở đâu. "Mẹ đẹp thì mẹ có quyền nhá! Giờ mà đứa nào còn rêu rao mức đóng góp của Việt Nam cho nhân loại xấp xỉ bằng con số 0 mẹ cứ trát si lốc vào mồm nó. À không, mình là người tôn quý, tiểu thư lá ngọc cành vàng dù là thất học cũng phải phát ngôn sao cho xứng đáng mới phải chứ. Ngay như cái bọn lưu manh giả danh quyền quý chuyên úp sọt đại gia kia còn phải uốn ba tấc lưỡi mỗi khi há mồm ra huống chi mình bẩm sinh đã vạn người kính ngưỡng. Thôi cứ gọi nội y là chính xác nhất. Hi hi..."
Sau gần một tuần nằm chết dí trong viện bảo tàng người ta quyết định sớm mai sẽ đưa tôi đi lưu diễn vòng quanh thế giới, một vinh dự mà có nằm mơ tôi cũng không thế nào tưởng tượng được. Chỉ cho đến khi tôi chợt nhận ra một điều rằng nhan sắc của mình đã đạt tới cấp quốc gia đại diện cho cả một nền văn hóa thì hỡi ôi...
Ngay đêm hôm đó một đội lục lâm thảo khấu bất ngờ đột kích viện bảo tàng trứ danh. Bọn chúng hạ gục tất cả những thổ dân tinh nhuệ làm nhiệm vụ bảo an chỉ để mang tôi đến một nơi chết tiệt nào đó mà không hề đả động đến những món đồ khác.
Bọn chúng nhét tôi vào một chiếc bị cói ẩm mốc đầy hôi hám bên cạnh mấy chiếc bít tất đang bốc mùi kinh khủng rồi di chuyển bằng cách chạy bộ suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày đêm không ngừng nghỉ. Vì ở trong này tối om nên tôi chỉ có thể cảm nhận được không gian và thời gian qua nhiệt độ thời tiết bên ngoài. Lúc thì nóng ran, khát cháy cảm giác như đang ở giữa hoang mạc Shahara với truyền thuyết Alibaba và bốn mươi tên đồ tể, lúc lại rét run cầm cập tưởng như mấp mé bên dòng sông băng nguyên thủy nào đó.
Ngay khi ánh nắng ấm áp bừng sáng tôi đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của một thủ lĩnh phiến quân hung tợn. Bọn người ở đây hoàn toàn sống theo tập quán thị tộc bầy đàn, đến một chiếc nội y bằng cỏ dại cũng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng. Nhìn những đầu ti thâm sì dài lõng thõng tới quá rốn của phụ nữ trong tộc cùng với đoạn xúc xích lủng lẳng đen sạm, nhăn nhúm lúc nào cũng tỏ ra căng thẳng đến tột độ tôi bỗng thấy cảm thương vô cùng cho bầy người nguyên thủy này.
Bọn họ sinh hoạt rất bừa bãi không theo một nề lối phép tắc nào hết, cứ thích lên là chén, bạ đâu chén đấy. Đêm đi ngủ nện đã đành đằng này đang ăn cũng lôi nhau ra nện, đang đại tiện cũng đè nghiến nhau ra bảo sao số trẻ con ở đây lại đông đến thế.
Ăn lông ở lỗ sinh hoạt bừa bãi là vậy nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là tên nào cũng vác một quả tên lửa loại xách tay trên vai chứng tỏ độ phát triển về quân sự nơi đây đã tiến bộ một cách vượt bậc. Nhiều lúc tôi cứ tự thắc mắc với chính mình rằng không biết đang ở một nơi quái đản nào thế này xong kiếp nô lệ kiềm hãm luôn nhắc tôi phải tuyệt đối không được bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Giá trị về mặt vật chất của tôi tương đương với nửa tấn cần sa mà tên thủ lĩnh phiến quân phải đánh đổi. Sau khi bọn lục lâm thảo khấu vác hàng đi mất tên thủ lĩnh phiến quân liền đuổi tất cả lũ lâu la ra ngoài. Gã ngồi một mình trong chiếc lều cỏ trừng trừng đôi mắt cá chết về phía nồi cháo củ cải đặt ngay cạnh chỗ tôi đang nằm, miệng lảm nhảm bằng thứ tiếng khỉ gió gì không rõ.
Thoạt đầu tôi còn tưởng gã ngáo đá nhưng khi phát hiện ra sự khiếm khuyết của đôi mắt thì hoàn toàn có thể thông cảm được. Chính xác là gã bị lác, lác cấp độ 3 các bạn ạ! Nếu chăm chăm nhìn thẳng về phía tôi chẳng hóa ra lại dòm sang nồi cháo mất rồi. Nghĩ cũng tội nghiệp lắm thay.
Gã tồng ngỗng ngồi đó cả ngày không ăn không uống chỉ thi thoảng vài phút lại đứng dậy đi tiểu vào hơn chục chiếc gáo dừa trong góc lều. Mỗi lần như thế tôi ngượng đến chín mặt, những âm thanh ồ ồ khiến tôi không có cảm giác thoải mái toàn phải vờ vịt quay đi vì xấu hổ. Tôi đoán ắt hẳn cứ đà này gã sắp phải đi chạy thận chứ chẳng chơi.
Tới nửa đêm nồi cháo bên cạnh bốc mùi chua sục mà gã cũng chẳng mấy động tâm. Đột nhiên gã quay ngay quay ngửa mấy lần rồi chồm tới vồ vập lấy tôi đắp lên mặt hít lấy hít để, chốc chốc lại ngửa mặt lên trời cười rất man rợ.
Sự bệnh hoạn của gã đang không ngừng chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của một tiểu thư danh giá như tôi. Ước gì lúc ấy tôi có thể tuẫn tiết ngay được để tránh đi nỗi ô nhục đang rơi vào thảm trạng bi ai nhất. Tôi sợ hãi, run rẩy gào thét nhưng kẻ khốn nạn kia nào có hiểu được thứ ngôn ngữ hình thể mà tôi đang hết sức phô diễn.
Tên cuồng dâm loạn trí này còn chưa có ý định dừng lại, thứ quý giá nhất của cuộc đời tôi không phải viên kim cương to bằng nửa quả trứng Ngỗng kia mà chính là sự trong trắng của một tiểu thư danh giá luôn được gìn giữ từ lúc khai sinh chính lúc này đây đang bị đe dọa một cách nghiêm trọng. Trong giờ phút tuyệt vọng nhất khi gã vừa thò được chiếc chân trái vào trong ống quần thứ nhất thì đột nhiên bên ngoài nghe có tiếng nổ lớn đánh rầm một cái đến động phách kinh tâm. Chiếc lều cỏ nát tươm bốc cháy nghi ngút. Gã thủ lĩnh phiến quân bị sức ép bắn ra xa mấy chục mét nằm chết gục ở đó, máu me lênh láng.
Tôi không còn biết gì nữa chỉ thấy mình lơ lửng trên không trung rồi hạ cánh an toàn ở một ngọn cây lạ hoắc nào đó. Còn chưa kịp định thần đã thấy một toán thổ dân ăn thịt người vồ lấy nhét tôi vào trong một chiếc bao tải tối om rồi biến mất trong màn đêm bao la vô định.
Thật đúng là:
Vừa thoát loạn dâm trong lều cỏ
Thoắt cái lao tù dưới đáy bao.
***
Chương 2
Trước khi tiếp tục về cái hành trình đầy vinh quang và cũng không kém phần ô nhục, tăm tối của mình tôi xin giải thích cho quý vị một vấn đề mà tôi đã trình bày ở cuối chương trước. Hẳn là quý vị sẽ rất đỗi ngạc nhiên tại sao tôi lại biết mình đang lọt vào tay của bon thổ dân ăn thịt người? Đơn giản là vì tôi nhận biết được qua thứ mà họ đang đeo chằng chịt quanh người.
Những chiếc sọ người khô đét với tròng mắt hõm sâu trông vô cùng gớm ghiếc, có kẻ dường như mới vừa phục sức xong còn ròng ròng máu tươi chỉ nhìn thôi đã phát ói mửa. Thú thật từ lúc lọt vào tay bọn này tôi luôn sống trong tình trạng thấp thỏm, âu lo đầu óc căng như dây đàn, đũng quần bốc mùi, ướt sũng vì sợ hãi.
Tôi nằm trong bao cảm giác lúc nào cũng như lơ lửng trên không thì phải. Gã đang cõng tôi trên lưng sở hữu kỹ năng đu cây, chuyền cành khá tốt. Chỉ thấy gã đằng không thoăn thoắt, mỗi lần như thế lại di chuyển được một khoảng cách rất xa.
Tên này bay lượn được một lúc thì bị một tên đồng bọn khác bắt kịp, gã quay sang hỏi tên kia bằng một giọng điệu vẻ như khẩn trương lắm.
"Ba la bô lô?"
"Ba la bô lô baloteli". Thằng vừa bắt kịp trả lời.
Gã khoác tôi trên lưng sằng sặc cười khoái trá.
"Ba la bô lô, Ronaldo... Hô hô..."
Tràng cười còn chưa dứt đã nghe "hự" một tiếng, gã hộc lên mấy cái rồi rơi bịch xuống đất. Số phận tên bên cạnh cũng chẳng khá gì hơn, bọn chúng gần như là tiếp đất cùng một thời điểm.
Cùng lúc ấy tiếng trống "tung... Tung... Tung..." của nhóm săn đuổi phía sau dồn dập nổi lên, đèn đuốc sáng choang kèm theo những tràng cười ghê rợn vang động cả một cánh rừng khiến hươu nai cũng phải giật mình ngơ ngác.
Thêm một lần nữa tôi phải chịu sự đày ải, cùm kẹp trong suốt hơn một tuần lễ. Phải chăng đây chính là những tháng ngày tăm tối, tồi tệ nhất của một tiểu thư cành vàng lá ngọc, đoan chính như tôi?
Tôi nhớ qua ký ức mờ mịt đang từng phút run lên vì sợ hãi, có kẻ nào đó trong cơn rượu thịt chếnh choáng hơi men đã từng phán. "Hồng nhan thì bạc phận." Giờ nằm trong bao tôi bỗng thấy cảm khái, xót xa cho cuộc đời trôi nổi của mình biết chừng nào.
Khi ánh sáng cuối ngày le lói hăn hắt qua những ô cửa kính nứt toác tôi đã hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của một băng nhóm khác. Bọn người này rất lạ dường như tôi chưa từng gặp một ai khác giống như vậy. Chúng mặc áo dài quá gối, đầu quấn khăn đen, mặt trùm kín mít. Tên nào tên nấy lăm lâm khẩu AK-47 trên tay, lựu đạn lủng lẳng giát quanh mình. Mấy chục ánh mắt vô hồn, lạnh lẽo chòng chọc nhìn về phía tôi như soi mói, như dọa nạt đến phát khiếp. Thứ áp lực khủng bố bóp nghẹt cả một vùng không gian khiến cho bất kỳ ai trong hiểm cảnh đó đều có cảm giác không dọa mà run.
Có tiếng loẹt quẹt dép lê bên ngoài hành lanh, một gã đầu bù răng bựa, móng chân vàng, râu ria rậm rịt dệnh dạng bước vào. Tên này tuy mặc áo dài nhưng lại không bịt mặt trông khác hẳn những kẻ còn lại "chắc có lẽ là thủ lĩnh." Tôi lờ mờ đoán.
Gã tiến đến trước mặt tôi, đôi mắt rực sáng rồi bất ngờ quỳ sụp xuống vái như tế sao mồm lảm nhảm thứ ngôn ngữ quái quỷ gì đó không rõ. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra gã đã lồm cồm bò dậy hất hàm ra hiệu cho tên đàn em đứng gần đó khệ nệ xách ra một chiếc cặp lớn. Trên chiếc cặp chi chít những dãy số fibonacci một thứ mật mã kinh điển. Điều khiến tôi không khỏi rùng mình choáng váng đó là bên trong nó chứa toàn những bom với dây rợ nhằng nhịt đủ loại màu sắc có thể sẵn sàng kích nổ bất cứ lúc nào.
Gã râu ria đôi tay run rẩy nâng bổng tôi lên rồi đặt vào trùm lên đống bom kia, tôi vùng vẫy, chới với cố tìm sự giải thoát nhưng càng lúc càng chìm trong vô vọng.
Ngay đêm hôm đó một kế hoạch động trời được hé lộ. Thì ra bọn này đã ủ sẵn âm mưu đánh bom Việt Nam, chúng lấy tôi ra làm bình phong hoặc là dùng kỹ xảo nghiệp vụ gì đó hòng qua mắt những khâu kiểm tra gắt gao của cơ quan chức năng. Tôi nghe mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, không thể tưởng tượng rằng ngày về đất mẹ cũng là ngày hóa vàng cho một kiếp giai nhân bèo bọt.
Tinh mơ hôm sau, khi ông mặt trời còn đang uể oải vươn vai, hời hợt hắt những tia nắng của một ngày mới xuống mảnh đất khô cằn hoang hoải. Hai tên khủng bố được lệnh cắt cử áp tải tôi đến cửa khẩu quốc tế bản địa. Bọn chúng phải trung chuyển tôi qua một đất nước thứ hai đó là Nhật Bản. Khi ngang qua hải cảng lớn nơi có những chiếc cầu tàu ngả nghiêng xô dạt, từng mái nhà ven biển đổ nát hoang tàn dường như mới trải qua một trận thiên tai sóng thần thì phải.
Tôi thấy từng đoàn người xếp hàng dài, trật tự nối đuôi nhau đón nhận hàng cứu tế của liên hiệp quốc. Ngay chỗ tôi đang đứng có bà lão chừng như già lắm, vầng trán nhăn nheo, tóc trắng tinh từng sợi bạc nhưng vẻ mặt vô cùng phúc hậu. Có lẽ bà lão vì chậm chân nên đến xếp hàng sau cùng ấy vậy mà khi vừa thấy cụ bà tất cả những người đứng trước đều phải nghiêng mình lễ phép nhường chỗ cho cụ tiến lên. Cụ thản nhiên làm như đó là lẽ thường chẳng mấy phải bận tâm. Những tiếng lọc cọc phát ra từ chiếc ba toong gỗ trên tay cụ lầm lũi bước lên thậm chí một lời cảm ơn, một ánh mắt hàm thị cũng không thấy biểu hiện trên gương mặt.
Tôi cứ thế từ khe hở bé tí bên trong chiếc vali số hóa lặng im quan sát, lúc đầu còn cảm thấy bất bình thay cho những người đã nhường chỗ cho bà cụ nhưng sau khi chợt hiểu ra vấn đề tôi chợt nghĩ.
"Một khi ý thức của con người đã được hình thành ngay từ những bài giảng đầu tiên cho con trẻ rồi cách hành xử cao quý đó dần ăn sâu vào cuộc sống thì mọi việc lại trở lên bình thường, hết sức tự nhiên. Một nghĩa cử cao đẹp mà không phải bất cứ dân tộc nào cũng có được. Tôi tin rằng Việt Nam quê hương tôi 100 năm sau những hành động đơn giản ấy sẽ được trọn vẹn như nước bạn bây giờ."
Hai tên khủng bố hết sức gian manh và xảo quyệt, bọn chúng hồn nhiên mang vali bom qua mặt được tất cả những máy quét hiện đại nhất trên những sân bay quốc tế chúng từng đi qua chỉ tiếc một điều...
Việt Nam chính là đất nước ngọa hổ tàng long, cọp ẩn mình nung nấu. Vừa đặt chân xuống sân bay Nội Bài mắt trước mắt sau chiếc vali chứa đầy bom đã bị một tên cao thủ chuyên về bộ môn đạo chích nẫng mất. Lý do tưởng chừng ghê gớm nhưng thật ra lại hết sức đơn giản như sau.
Chẳng là khi vừa đặt chân đến Việt Nam lại đúng lúc các fans cuồng tổ chức sự kiện chào đón thần tượng Chym Sum Suê sang quảng bá cho vai diễn quần chúng trong bộ phim Hậu Duệ Đèn Dầu sắp khởi quay.
Phải nói, xét về độ cuồng, điên của các cháu đang vào độ Ô mai, Cóc muối thì không đâu sánh bằng Việt Nam mình. Chỉ mới nghe lõm bõm chiếc máy bay chở thần tượng còn ở mãi tít bầu trời cách mặt đất ba vạn chín nghìn kilomet nhiều cháu đã lả đi, số đông khóc ngất giãy lên đành đạch, quang cảnh cực kỳ điên rồ và hỗn loạn.
Bố nào, mẹ nào vừa rồi được xem cờ líp về giỗ tổ Đền Hùng là có thể mường tượng ra ngay, người ta chen lấn xô đẩy, chà đạp lên nhau để cố giành phần lộc lá, nhang khói, cúng bái tư lợi cho bản thân. Chắc rằng thánh, thần ngự trị ở trên ngôi cao nhìn thấy con cháu như vậy cũng phải nhói lòng đau xót, ước rằng năm sau đến ngày giỗ mình tốt nhất không nên tổ chức sẽ giảm thiểu được những tang tóc đáng tiếc xảy ra.
Lại nói về idol, anh kia vẻ như đã quen đi xe Bus nay một tấc bốc lên đến zời được một lần ngồi máy bay thành ra xây xẩm mặt mày, nôn thốc nôn tháo vừa lảo đảo bước chân vừa ôm túi bóng. Ấy vậy mà ngay khi vừa thò đầu ra khỏi chiếc phi cơ các cháu lập tức ào đến như một cơn lốc, đứa xé quần, kẻ lôi bít tất. Bất cứ thứ gì khoác trên người cũng bị giằng giật một cách không thương tiếc.
Anh ta phát hoảng đến nỗi tỉnh hẳn cơn say ngỡ tưởng mình đang lạc vào một trại tị nạn nào đó bị hành xác bởi bọn cướp giật nghìn năm đói khát. Còn chưa kịp chào hỏi bà con những tiếng ô ê "Sin Trào Việt Lam" học gần chết nửa tháng mới thuộc dành cho fans hâm mộ đã ôm đầu xồng xộc chạy tót vào trong máy bay. May mà còn chút hơi tàn cố níu giữ chiếc nội y cuối cùng toạc đến nửa mông trắng hếu, bằng không chưa biết thảm cảnh còn diễn biến ra sao.
Trong cơn hỗn loạn chiếc vali có tôi trong đó bị tên đạo chích nẫng mất, gã te tái lao nhanh ra chiếc taxi đậu sẵn ở cửa phi trường phi một mạch đến hiệu cầm đồ quen thuộc. Tưởng đâu dãy số fibonacci hóc búa không thể có lời giải mã không ngờ chỉ bằng một chiếc Vam chuyên dành cho bọn chôm chỉa xe máy dạo trên phố cổ trong vòng chưa đầy hai phút đã có thể mở tung.
Hiển nhiên bọn ăn cắp vặt làm sao có thể hiểu được thứ giá trị trong đó. Quả bom trị giá hàng triệu đô la lại đem bán phắt cho mấy mẹ đồng nát giá năm chục ngàn đồng cưa lấy sắt vụn. Về phần tôi viên kim cương quý giá đính nơi tế nhị nhất lại khiến chúng vô cùng khó xử mất gần một ngày trời.
Bọn chúng gần như phát rồ khi đến đoạn ăn chia sau cùng quyết định tách viên kim cương đó ra đợi đến một ngày khi vụ việc lắng xuống mới đem đi bán. Bản thân tôi lão chủ mang giấu nhẹm định bụng sẽ tặng cho cô bồ nhí làm quà sinh nhật sắp tới.
Điều tôi không mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến, sự đau khổ tuyệt vọng đến cùng cực khiến cho con tim ứa máu.
Thế mới biết:
"Hồng nhan bạc phận như mây gió
Mãn viên phú quý được mấy ai"
***
Chương 3.
Lão chủ nhét tôi cẩn thận vào trong một chiếc túi vải mới tinh, sự lãng mạn đến ngỡ ngàng của lão già lùn tịt, lệ khệ bụng bia lúc nào cũng như một quả bom sắp nổ với chiếc dây cháy chậm ngắn tủn khiến tôi không khỏi ngạc nhiên khi rải những cánh hoa hồng thơm phức kèm vào trong đó.
Trời vừa xâm xẩm tối, chờ khi mụ vợ bưng mâm cơm xuống bếp lão liền thò cổ qua khung cửa giữa nem nép nhìn xuống. Mắt lão đảo như chuột ngày liên láo đột nhiên sáng trưng khi nghe tiếng bát đĩa va vào nhau loảng xoảng từ dưới vọng lên. Chừng nghe ngóng một lúc lâu lão mới yên tâm lôi tôi ra ở một góc giấu bí mật, rón rén chân mèo bước khỏi cửa rồi cứ thế một mạch tới khu cà phê thư giãn đèn mờ nổi tiếng về món ẩm thực tinh thần mang tên "gà móng đỏ" trong thành phố.
Mụ chủ tiệm sồn sồn, hấp ha hấp háy đôi mắt lợn luộc trắng dã vừa nhìn thấy lão liền vội vã xốc xốc lại cặp bưởi Đoan Hùng vĩ đại lên đến mấy lần rồi mới te tái lao ra.
"Ơn zời, thần tài của tôi đây rồi! Sao hôm nay mình đến sớm thế, chắc con khọm già hôm nay lại liêng, lốc không về đúng không?"
Lão hềnh hệch ngoác miệng cá Ngão cười liến láu xáp lại gần vỗ mông mụ đánh đét một cái khiến nó rung lên bần bật hỏi.
"Em Mi đâu?"
"Nỡm ạ! Trong nhà chứ còn ở đâu nữa, thôi nhanh vào đi đừng để em ấy sốt ruột thêm nữa." Mụ uốn lượn mình xà nhăn nhở trả lời.
Lão tưng tửng phi vèo vào trong. Nghe tiếng bước chân quen thuộc, cô ả chuyên viên kiểm tra tiểu đường qua đường miệng vội vã vứt toẹt quả táo cắn dở, nham nhở vết răng xuống gầm giường rồi vật ra tấm nệm nhàu nhĩ, cáu bẩn nằm quanh lưng lại hồng hộc rên rỉ tưởng như sắp chết đến nơi.
Cặp mông cong véo, phơi phới đầy khiêu khích của cô ả khiến lão thèm rỏ dãi, một vài giọt bên khóe mép bất giác không tự chủ được lộp độp rơi xuống nền nhà. Tôi ước ngay lúc này lão chỉ muốn lao ngay vào vồ vập, đớp hít xong phải cố cầm lòng lại vờ vịt quan tâm.
"Kìa con Bồ Câu hoang dại, cỗ máy hút sinh lực của ta! Hôm nay em sao vậy?"
Ả không thèm trả lời chỉ ư ử rên trong cuống họng, đôi bờ vai hờ hững nhòe nhoẹt xăm dòng chữ "Hận Đàn Ông" bắt đầu nhè nhẹ rung lên.
"Ủa em ốm hay sao?"
Câu hỏi còn chưa dứt lão đã thò bàn tay chuối mắn vào bộ ngực phập phồng của cô ả liên tục xoa nắn hòng kiểm tra nhiệt độ thay vì sờ tay lên trán. Ả vẫn kiên quyết không quay mặt lại, một tay khẽ gạt bàn tay thô nhám bẩn thỉu kia ra khỏi người, dỗi hờn trách móc.
"Người ta đang ốm sắp chết đây còn giở trò xàm sỡ. Hứ!"
"Thôi nào, cố khỏe lên một tiếng thôi rồi ốm lại cũng được, ta có quà cho em đây!" Lão hạ mình nịnh nọt, nói thì nói thế nhưng đôi mắt háu háu của quái vật râu xanh vẫn không ngừng tuần tiễu trên khắp cục thịt hớ hênh suốt từ trên xuống dưới.
Hai mắt ả sáng choang như đèn pha máy bay khi nghe đến đó, ả phản ứng còn nhanh hơn điện giật chun quần, phắt người bật dậy xong đến nửa hành trình chợt thấy mình bị hớ bèn vội vã vắt tay ôm trán kêu "ối cha" rồi lại đổ vật xuống giường.
Ả đã nhanh trí lão còn lẹ tay hơn vòng ngay xuống dưới mông đỡ người đẹp, tay còn lại dứ dứ chiếc túi vải vào mặt ả trọng thị tung đòn quyết định.
"Quà của Gấu bự đây! Hề hề..."
Lần này thì cô ả có mà đỡ bằng răng, ả vồ vập lấy túi đồ dốc tuồn tuột lên tấm nệm làm cho những cánh hoa hồng xao xác, vương vãi tung tóe.
Tôi nằm tênh hênh giữa căn phòng hôi hám, nãy giờ đã suýt mấy lần nôn ọe trước sự giả tạo của cặp mèo mả gà đồng, đầu chày đít thớt đội lốt tình lang. Sự đáng tởm đến kinh hồn, thảm vía chưa một phút giây ngơi nghỉ khi nghĩ rằng cuối đời mình lại lọt vào tay của một ả buôn hương bán phấn, lấy trôn nuôi miệng.
Sự trong trắng của một kiếp hoa vương xi lốc từng được tôn vinh là giai nhân trong sự ngưỡng mộ của toàn nhân loại, đã bao lần đứng trên bờ vực bị người ta tước đoạt cuối cùng cũng bị cô ả cướp mất. Chính là lúc này đây, thời điểm mà bất kỳ một cô gái nào nếu chưa bị quạt trần rơi vào đầu cũng sẽ ghi nhớ mãi trong đời. Đó không gì khác là thời khắc cô ta xỏ nốt ống quần còn lại rồi kéo lên tận bẹn trong ánh mắt thèm khát đến tột độ của lão chủ tiệm cầm đồ.
Một mùi khăn khẳn nửa giống mắm tôm, nửa như Cóc ướp xác xộc thẳng lên tận óc khiến tôi suýt ngất, thần trí đảo điên, hổn hển trong suy nghĩ.
"Chẳng lẽ đây chính là sự hấp dẫn của một nửa thế giới hay sao?"
Tôi chỉ kịp nghĩ đến đó liền thấy đầu váng mắt hoa, mặt mày xây xẩm rồi ngất lịm đi lúc nào chẳng rõ.
Từ ngày phụng sự cô ả tôi bỗng thấy chủ nhân của mình dường như đông khách hẳn lên, nhiều khi "đầu tắt, mặt tối" từ tinh mơ tới tận mờ mịt khuya muộn. Mà hình như cô nàng cũng ý thức được điều đó thì phải, hoặc giả là cô ta theo một trường phái duy tâm nào đó mà đã mười ngày qua tôi vẫn chưa một lần được tắm gội, chỉ thi thoảng mang ra hong quạt rồi lại phục sức che đậy nơi được coi là nguồn cơn của mọi loại tội ác.
Ngay khi tôi có cảm giác bốc mùi kinh khủng, toàn thân nhớp nháp bết lại vì nhiều thứ chất nhờn... Nghi là không sạch sẽ thì buổi tối hôm ấy xảy ra một chuyện khá hy hữu.
Số là chủ nhân của tôi vừa phục vụ xong một gã choai choai mặt như củ khoai búng ra sữa, thằng oắt con lúc này vẻ mặt như hả hê thỏa mãn lắm. Nó toan hỉ hả bước ra khỏi cửa thì thấy từ bên ngoài thò vào một mái đầu hói lơ phơ tóc bạc, vầng trán cao tít nhăn nheo chi chít đốm đồi mồi khiến hắn há hốc mồm, trợn mắt kinh hô.
"Kìa bố! Bố đi đâu vậy?"
Lão bên ngoài cũng hoảng hốt không kém tuy nhiên ai đó từng nói "gừng càng già càng cay". Sự lão luyện ứng phó trong những hiểm cảnh éo le của củ gừng già này giúp lão ngay lập tức lấy lại được vẻ tự nhiên nhàn nhạt trả lời.
"Tao đi kiểm tra lò vi sóng."
Thằng con mặt ngẩn tò te đuỗn đực như Ngỗng ỉa ngây ra một lúc mãi sau mới ồ lên vỗ trán đôm đốp. Trước lúc rảo chân biến nhanh khỏi cửa còn cố ý nói vọng vào.
"Chúc bố vui vẻ nhá, lò vi sóng ấy còn mới lắm chưa hỏng hóc gì đâu."
Tôi nằm vắt vẻo trên nắp nồi cơm điện cười thì ít mà kinh tởm cho nếp nhà của bố con lão thì nhiều. Phải chăng trong cuộc sống này vẫn còn đó những tấm gương tiêu biểu như bố con lão?
Có một lần khác khi chủ nhân của tôi lúi húi dọn lại đống "Ba Con Sên" vương vãi nơi góc phòng thì từ đằng sau đôi bàn tay đen đúa bất chợt ôm chầm lấy mông cô ả. Sự kháng cự vờ như yếu ớt của cô ta chưa tới hai phút rưỡi đồng hồ khi nhận lấy một xấp tiền mặt mới tinh nhét đầy trong bầu ngực.
Gã đè nghiến cô ả ra giữa phòng, túm lấy tôi giật mạnh. Tưởng nào thế đã xong, gã bệnh hoạn tới mức úp chụp tôi phủ phê kín mặt rồi hít lấy hít để giống như người ta thưởng thức món khai vị trước khi nhập tiệc vậy.
Bộ râu quai nón tua tủa của gã đâm loạn lên khắp cơ thể vốn mong manh yếu ớt của tôi nay đã phần nào chai sạn qua năm tháng vì những dung tục, trụy lạc bon chen với thói đời. Mỗi lần gã thở mạnh lại phả ra toàn mùi thịt chó xen lẫn mắm tôm, riềng xả trộn lẫn với dịch vị của dạ dày tạo nên một thứ hỗn độn chỉ mới nghĩ thôi đã vô cùng kinh tởm.
Đó cũng chính là một trong rất nhiều lần cô ả nói không với "Ba Con Sên" khi thực khách dùng nhiều hơn số tiền phải trả để đánh đổi.
Chủ nhân của tôi có thể ví như một gã công nhân yêu nghề mẫn cán, tận tụy với công việc đến phát hờn. Nếu có thể đưa ra bình xét để tuyên dương trao thưởng huân chương lao động tôi nghĩ không còn ai có thể xứng đáng hơn. Với sự tận tụy ấy tôi chợt chiêm nghiệm ra một câu thành ngữ bất hủ của kẻ phàm phu tục tử nào đó mỗi lúc càng thấy đúng.
"Đẹp mặt thì rát trôn mà cuồng hôn thì sâu răng xa lánh."
Thời gian thấm thoát thoi đưa thoắt cái tôi đã gắn bó với chủ nhân của mình hơn ba năm có lẻ. Ba năm nếm trải biết bao tủi hờn, cay đắng, nỗi ô nhục cả về thể xác lẫn lương tri nuôi dạy tôi dần trưởng thành hơn, gai góc hơn.
Có bất kỳ sự nghiệt ngã nào của số phận mà tôi chưa từng trải qua, biết bao nỗi ê chề tăm tối mỗi khi nhắm mắt lại run lên vì sợ hãi. Từ một tiểu thư khuê các mang hai dòng máu rồi lọt vào tay bọn khủng bố, lũ ăn thịt người sau cùng lưu lạc tới đây. Ai cũng có một số phận cho riêng mình phải đối mặt với bao nỗi bất công, sự bạc bẽo của dòng đời nhiều lúc ước mình có thể chết đi khi bước tới tận cùng của thử thách, ngưỡng cực hạn của éo le. Mỗi lần như thế người ta lại trưởng thành hơn, nghị lực vươn lên hoặc phó mặc cho sự sống nhưng ai rồi cũng phải khôn lớn. Đó là điều chắc chắn.
Giờ đây khi cô ả giải nghệ cũng là lúc một mình đối mặt với bốn bức tường trắng toát, lạnh lẽo đến vô hồn trong bệnh viện.
Khuôn mặt khô đét...
Nước da mai mái, xanh xao nhợt nhạt...
Từng tiếng nấc nghẹn ngào run rẩy theo từng cung bậc cảm xúc...
Tờ phiếu kết luận HIV dương tính lả tả tuột khỏi tay bay xuống đất...
Nước mắt lã chã rơi hòa lẫn tiếng mưa nhạt nhòa qua ô cửa sổ...
Và những dòng đầu tiên của cuốn tự truyện "Chíp Hồng Phiêu Lưu Ký" được hình thành qua những dòng chữ nghệch ngoạc của tôi. Những dòng đầu tiên và cũng là những câu nói cuối cùng trong câu chuyện này...
"Một trong những điều cao cả nhất trên thế gian này chính là sự thật trần trụi và bạn phải học cách chấp nhận nó nếu như muốn lớn lên."