Gửi bài:

Trong và ngoài Facebook

Vừa xuống dưới tầng một pha cốc nước cam lên trên phòng thì My bất ngờ nhìn thấy con bạn đang nằm trên giường tay giơ Iphone của mình lên chụp ảnh, người thì uốn éo còn hai bên má phồng lên, môi chu ra... trông y như con cá vàng bị thiếu oxy đang ngoi lên mặt nước để đớp không khí...

"Hôm nay nó đến nhà mình chơi, chắc thấy Iphone của mình chụp ảnh đẹp hơn điện thoại của nó nên lấy để tự sướng đây" - My nghĩ vậy rồi tủm tỉm cười đứng im ngoài cửa phòng nhìn vào xem bạn mình làm gì...

***

trong-va-ngoai-facebook

Thảo mặc cái váy ngắn 2 dây đang say sưa chụp ảnh...nàng đứng dậy tiến về phía bàn máy tính có chiếc Laptop thương hiệu Sony Vaio...ngồi vào chiếc ghế xoay, nàng vắt chéo chân, tư thế rất thoải mái giống như người vừa thư giãn sau khi làm việc với cái Laptop...chụp lia lịa vài kiểu xong với cái bàn làm việc thì bất chợt Thảo nhìn thấy chiếc Máy tính bảng Apple Ipad 4 của My để trên giá sách...mắt Thảo bỗng sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì, nàng cầm cái Máy tính bảng mò mẫm nhưng không biết cách mở thế nào...

"Thôi chả cần phải mở, chụp ảnh thì ai biết được là đang mở hay đang tắt" – lẩm bẩm một mình rồi Thảo lấy cái tai nghe màu trắng cắm vào, ôm cái máy tính bảng vào ngực và lại giơ Iphone lên chụp, cố tình để ống kính chụp rõ thương hiệu Apple...

Cứ như vậy, trong phòng của My có những đồ gì đắt tiền thương hiệu nổi tiếng là Thảo tranh thủ chụp hết.

Thấy Thảo đã chụp xong, My bước vào tươi cười:

- Bà có vẻ thích chụp ảnh nhỉ, chắc đang yêu rồi phải không?

Giật mình vì câu nói của My, Thảo hơi ngượng ngùng đặt Iphone của My xuống và ấp úng:

- À...bà thông cảm nhé...tôi thấy phòng của bà đẹp quá nên mượn điện thoại chụp làm kỷ niệm...lát bà gửi sang máy tôi mấy kiểu vừa rồi nhé...

My hiểu ý đặt ly nước lên bàn cho Thảo rồi nói:

- Bạn bè với nhau có sao đâu mà phải ngại, bà cứ chụp nữa đi lát tôi chuyển ảnh sang luôn....nhưng tôi hỏi thật nhé! Bà có người yêu rồi hả...

Thảo hơi đỏ mặt:

- À...yêu đương gì đâu, tại tôi muốn chụp ít ảnh để làm kỷ niệm thôi...giờ đi làm rồi chẳng mấy chốc mà già nên tranh thủ chụp...

Đắn đo một lúc rồi Thảo tiếp tục:

- Bà cũng biết đấy... hoàn cảnh nhà tôi không được như bà nên...tôi muốn mượn những thứ này để...phấn đấu sau này có được.

Nghe Thảo nói vậy My thấy thương bạn quá nên nói:

- Tôi hiểu ý bà rồi, nếu bà thích thì cứ thoải mái đi, trong tủ quần áo của tôi có nhiều váy đẹp lắm, bà thử đi rồi tôi chụp cho!

Thảo cười tít mắt:

- Cảm ơn bà nhé, bà thấy đấy tôi chỉ hơi béo và lùn thôi chứ tôi đâu thua kém gì ai đâu...

Hồi trước học cùng nhau, cũng chẳng chơi thân với My nhưng tự nhiên dạo này Thảo lại hay nhắn tin hỏi thăm và hôm nay lại đến thăm nhà bạn...

Cả hai người mới có 23 tuổi, My sinh ra và lớn lên ở thành phố nhà có điều kiện khá giả, còn Thảo thì sinh ra ở nông thôn lên thành phố học cùng đại học với nhau. Thảo từ trước tuy không ghét gì My nhưng trong lòng luôn có sự đố kỵ về hình thức cũng như về điều kiện gia đình của bạn. Nhiều lúc Thảo thấy ông trời bất công với mình quá, cùng là bạn với nhau mà một đứa thì nhà chả thiếu thốn gì, ra trường đã có công việc ổn định ngay tại công ty do bố My làm giám đốc, còn Thảo thì phải tự đi nộp đơn xin việc, tuy đã có việc làm nhưng Thảo vẫn chưa hài lòng.

Ở đời có câu phải biết mình là ai chẳng bao giờ thừa, Thảo vừa lùn vừa béo, nước da lại đen...nhưng dường như nàng nghĩ đó là bình thường, tính cách thì thích chơi trội mặc dù không có tiền, thích là điểm nhấn nổi bật trong đám bạn. Những cuộc tụ tập liên hoan với bạn bè Thảo luôn cố tạo cho mình là trung tâm chú ý, đôi khi trở nên vô duyên và trơ trẽn trước mặt các chàng trai...Nàng nghiện xem phim Hàn Quốc nên nhìn cuộc đời bằng một màu hồng, trong phim thì toàn anh chàng đẹp trai, lãng mạn với những cuộc tình sướt mướt, chả thấy người ta làm ăn gì mà vẫn có tiền và chỉ suốt ngày yêu đương giận hờn khóc lóc với nhau.

Thảo cũng có người để ý đến nhưng lại là anh chàng tỉnh lẻ giống mình, cũng đang trong cảnh đi làm và thuê nhà trọ, mà cái viễn cảnh mua nhà ở thành phố nó quá xa vời thì làm sao dám nghĩ đến tương lai. Nên khi ở ngoài đời gặp ai nàng cũng chê xấu, già, nghèo vì không bằng trai Hàn Quốc trong phim.

Cũng như bao nhiêu người khác, ra trường Thảo cũng muốn bám trụ lại thành phố, điều đó không có gì là sai nhưng nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố...một trong những cách dễ dàng nhất đó là kiếm một anh chồng nhà ở thành phố thì sẽ không phải về quê nữa và thoát luôn khỏi cái kiếp thuê nhà trọ. Huống chi nàng nhìn thấy bạn bè ai cũng có người yêu khá giả...

Có một lần họp lớp, thấy My nhõng nhẽo với đám bạn trai là bị đau chân vì đi guốc cao, các chàng thi nhau hỏi thăm săn sóc...Thảo cũng bắt chước làm theo, cử chỉ cũng nũng nịu y như vậy....nhưng tiếc là kết quả thì: mấy thằng nhìn nhau lắc đầu, lè lưỡi. Mấy thằng còn rỉ tai nhau: "Bố con dở hơi", có đứa ngứa mắt quá nói đổng lên một câu: "Đã xấu còn vô lễ."

Thấy bạn nhiệt tình giúp đỡ, sau khi chụp xong mấy kiểu với mấy bộ váy của bạn...Thảo tần ngần nhìn tủ quần áo và phát hiện một bộ đồ lót màu đỏ rất sexy của My. Thấy bạn đang mê mẩn nhìn bộ đồ lót của mình My tiến lại gần và hỏi:

- Bà thích bộ này à, tôi chưa mặc bao giờ đâu, quà sinh nhật của người yêu tôi đấy...nhưng sexy quá tôi không dám mặc...

Thảo giơ lên giơ xuống ngắm nghía rồi cười:

- Eo, bộ này là quần lọt khe dành cho mấy cô người mẫu chụp ở bãi biển đây mà...đẹp quá nhỉ...nhưng thôi tôi không mặc được đâu...

My mừng quá vì cô bạn không mặc vì dù sao mượn váy mặc còn được chứ mượn đồ lót thì My cũng sợ:

- Bà nói đúng đấy, bộ này mặc khoe mông gợi cảm quá không hợp để mình chụp ảnh, để tôi cất đi...

Thảo có vẻ vẫn luyến tiếc:

- Ý tôi không phải vậy, tôi cũng thích mặc bộ này lắm...nhưng hồi nhỏ tôi ngồi phải cái đinh gỉ nên bị uốn ván, giờ mông vẫn còn vết sẹo to tướng...

Xuống dưới gara để xe ô tô của nhà My thấy con Mercedes E300, Thảo như bị mất hồn, mồm cứ xuýt xoa khen đẹp và ngỏ ý muốn vào trong ngồi thử...

My giải thích:

- Đây là con Mẹc E300 của anh trai tôi mới mua tháng trước, tôi cũng chưa được lái con này đâu...

Thảo tiến lại gần cầm tay My năn nỉ:

- Bà mở ra cho tôi vào ngồi thử nhé...tôi chỉ ngồi chụp ảnh thôi chứ tôi đã biết lái xe gì đâu...

Đã giúp thì giúp cho chót vậy...nghĩ bụng rồi My lên nhà lấy chìa khóa xuống rồi mở cửa xe cho Thảo bước vào.

Vừa ngồi vào trong xe, Thảo cầm vô lăng xoay liên tục vì thỉnh thoảng ở quê nàng cũng hay theo ông anh họ lái công nông chở gạch thấy ông anh xoay vô lăng tránh ổ gà nên nàng tưởng lái ô tô cũng như thế...

Chụp đủ mọi tư thế với chiếc xe Mercedes E300, rồi nàng lại vất vả leo lên chiếc xe LX của My vì chiều cao khá khiêm tốn để tiếp tục tạo dáng...

Sau một ngày ở nhà My, Thảo đã có một bộ ảnh theo ý nguyện...

Mục đích mà có lẽ chỉ có Thảo mới hiểu rõ, nàng đến nhà My chụp ảnh với kế hoạch được nổi tiếng trên thế giới ảo Facebook và qua đó nàng sẽ tiếp cận được với nhiều đối tượng giàu có hơn theo đúng mong muốn của nàng. Điều này có thể lạ đối với người khác nhưng đối những người mà cuộc sống thực của họ không có về hình thức, kinh tế thì họ lại muốn sống ảo, vì ở thế giới ảo đa số là không ai biết ai, họ chỉ biết nhau qua những bức ảnh được post lên.

Chơi Facebook đã mấy năm nên Thảo cũng khá nhiều kinh nghiệm, những cái nick đăng những bức ảnh các cô gái ăn mặc hở hang, khêu gợi thì luôn nhận được những lượng Like và Comment khủng, số lượt kết bạn hay theo dõi thì chẳng khác nào những người nổi tiếng mặc dù chả ai biết những cô gái đó là ai và làm công việc gì. Trong khi đó những bức ảnh hay bài viết của Thảo đăng lên thì đợi cả ngày cũng chỉ lèo tèo vài cái Like. Tính cách hay đố kỵ và ghen ghét với người khác nên Thảo đã xây dựng một kế hoạch cho mình để được nhiều người biết đến để thỏa mãn khát vọng vươn lên mà chỉ có thế giới ảo mới có thể giúp nàng.

Ngồi trên máy tính ngắm nghía lại bộ ảnh mà Thảo chụp được, nàng khá hài lòng. Bước tiếp theo nàng gọi thằng em đồng hương là sinh viên ngành Công nghệ thông tin thuê phòng trọ gần đó sang giúp đỡ...cho những bức ảnh đó vào xử lý đồ họa Photoshop trước khi post lên Facebook.

Sau khi xem xong bộ ảnh của Thảo, thằng sinh viên tặc lưỡi thở dài:

- Khó lắm chị ạ, da có thể làm cho mịn hơn, môi hồng hơn, mặt bớt trứng cá đi...chứ dáng người mà chỉnh thì hơi khó đấy. Ở ngoài chị cao có 1m52 mà trong ảnh đòi kéo ra giống 1m70 thì khó lắm...

Thảo năn nỉ:

- Thôi cố gắng làm cho chị đi rồi chị bồi dưỡng, đầy con trên mạng xấu hơn chị nhiều mà Photoshop xong ngon như diễn viên Hàn Quốc đấy thôi...có ai phát hiện ra đâu...

Thằng sinh viên phân trần:

- Cũng tùy chị à, sửa thì sửa được hết nhưng phải làm sao cho giống thật chứ nếu không chúng nó vào ném đá ngay vì trình độ tin học bây giờ ai chả biết...Bọn em kiếm tiền kinh doanh trên mạng cũng phải lấy trộm ảnh của mấy đứa con gái xinh thật ở nơi khác rồi post lên để câu khách, đông người biết đến thì mới đưa hàng của mình lên quảng cáo nhưng vẫn phải đóng vai là nữ để bọn nó tin như vậy mới bán được hàng. Chứ dân trong nghề em nhìn là biết ngay xinh thật hay xinh giả...Nhiều con dùng phần mềm chụp ảnh rồi chỉnh màu quá đà mặt thì trắng bệch môi thì xanh xanh tím tím trông như đứa bị trúng gió...

Sau hơn 15 ngày miệt mài, vất vả chỉnh sửa bộ ảnh cho Thảo để nhận khoản thù lao khá lớn cuối cùng đã xong...nhìn lại những bức ảnh của mình trên máy tính nàng không khỏi xúc động đến rơi nước mắt vì thấy mình...quá đẹp. Đúng là trên đời không có người phụ nữ nào xấu chỉ có những phụ nữ không biết Photoshop mà thôi.

Vậy là bây giờ tha hồ post ảnh lên facebook rồi, không phải ngại ngùng mất tự tin như trước nữa...ngày trước mấy người quen trên mạng cứ thắc mắc tại sao không thấy post ảnh lên thì Thảo toàn lấy lý do là: có gì đâu mà post hoặc là tôi không thích post lên khoe khoang giống mấy đứa con gái khác...nhưng thật ra trên đời làm gì có người con gái nào không muốn mình đẹp và không muốn post ảnh để khoe đâu. Lần trước cũng vì nghĩ rằng tình yêu không quan trọng hình thức mà khi vừa post ảnh lên thì anh chàng đang tán tỉnh Thảo chạy mất hút, thậm chí còn Block luôn cả nick của Thảo nữa...với bài học xương máu như vậy thì nàng đâu có dại nữa.

Bây giờ Thảo chính thức bước vào cuộc sống ảo, việc đầu tiên là nàng hủy kết bạn với những bạn bè cùng lớp trên facebook đặc biệt là cái My, vì nếu không hủy kết bạn với nó nhỡ chẳng may nó vào Like hoặc Comment thì lộ hết bánh kẹo, chỉ giữ lại những người chưa biết mặt Thảo bao giờ...

Chọn bức ảnh ngồi trên chiếc Mercedes E300 nhìn rất sành điệu làm ảnh bìa, bức ảnh qua Photoshop khiến Thảo lộng lẫy như một tiểu thư đài các trong giới Showbiz và tiếp tục chọn một bức ảnh đang nằm trên giường với bộ váy 2 dây trễ ngực nhìn rất sexy, chu môi phồng má ra làm Avatar...

Trước khi chọn tiếp ảnh để post lên thì Thảo cũng đổi luôn tên nick của mình từ Nguyễn Thị Thảo thành Jenifer Thảo cho xứng với vẻ đẹp kiều diễm trong bức ảnh.

Mới post 3 cái ảnh lên thì liên tục nhận được like và comment của những thằng trong danh sách bạn bè, rồi khoảng 1 tiếng sau thì không hiểu ở đâu mà rất nhiều người kết bạn và đăng ký theo dõi với Thảo...cứ như vậy chỉ với một số bức ảnh váy ngắn trễ ngực đã qua Photoshop mà chỉ trong vòng 1 tháng cái tên Jenifer Thảo đã trở nên khá hot, với hơn 1000 lượt kết bạn và cả ngàn lượt theo dõi, những comment ca ngợi vẻ đẹp sexy của Thảo và những tin nhắn gửi đến làm quen làm Thảo ngất ngây vì sung sướng, điều này ở ngoài đời thực thì nàng không bao giờ dám mơ đến. Vậy là Thảo đã thành công, ít ra là ở trên Facebook, từ khi được nhiều người biết đến Thảo bận rộn suốt ngày với việc trả lời tin nhắn làm quen của những chàng thanh niên...

Một đêm Jenifer Thảo đang ngủ nàng nhận được tin nhắn trên Facebook của một người đàn ông:

"Em có đi qua đêm không, giá bao nhiêu..."

Bất ngờ vì lời mời khiếm nhã của gã đàn ông kia, Thảo trả lời:

"Anh không được xúc phạm tôi, tôi không phải người như anh nghĩ"

Gã đàn ông kia tiếp tục:

"Không phải người như thế thì người thế nào...làm hàng thì cứ nhận đi cho đông khách, anh thiếu gì tiền đâu em, nhìn em đi ô tô và dùng hàng hiệu như vậy anh biết là gái cao cấp rồi, cứ cho giá đi em..."

Thảo tức tối giải thích nhưng vô ích, tâm lý của đàn ông cứ thấy cô gái nào chụp ảnh nằm trên giường ăn mặc hở hang thì trong đầu luôn nghĩ đó là gái gọi, vì con gái ngoan hiền ai dám chụp những bức ảnh khêu gợi như vậy, mà những bức ảnh của Thảo thì toàn kiểu như vậy...Rồi những ngày sau đó, Thảo liên tục nhận được những tin nhắn mời qua đêm như thế...

Những bức ảnh tiếp theo nàng post lên toàn chụp với Laptop, Ipad đắt tiền và túi xách hàng hiệu Gucci, Levi's mà Thảo mượn của My nên những người trên Facebook ai cũng nghĩ Thảo là tiểu thư giàu có. Những chàng trai hiền lành tử tế thì chỉ dám đăng ký theo dõi vì nghĩ mình không với tới, toàn những bọn thanh niên chơi bời lêu lổng thì nhắn tin gạ gẫm qua đêm...

Đang chán nản vì chưa tìm được bạn trai như mong muốn thì bỗng có một anh chàng Joon Trần ở Seoul Hàn Quốc vào kết bạn – đọc lướt qua thông tin khai trên Facebook của Joon Trần thì Thảo đồng ý kết bạn ngay, vì xứ sở Hàn Quốc đối với nàng toàn trai đẹp và lãng mạn...đúng là niềm mơ ước khát khao của nàng bấy lâu. Xem những bức ảnh trên Facebook của chàng việt kiều Joon Trần thấy đẹp trai quá, chàng chụp ảnh đi mua sắm tại chợ Dongdaemoon, rồi những hình ảnh vui chơi giải trí tại Lotte World ngay tại Thủ đô Seoul mà Thảo chỉ được nhìn qua phim ảnh...đang khao khát được ở thành phố của Việt Nam thì tự nhiên nàng mơ cao hơn được lấy chồng tại xứ sở Kim Chi.

Từ ngày kết bạn, Joon Trần và Thảo thường xuyên qua lại hỏi thăm nhau, tình cảm càng ngày càng thân thiết gắn bó. Joon Trần đã đắm chìm trước vẻ đẹp của Thảo, chàng còn ngỏ ý nếu có thời gian sẽ đón nàng sang Hàn Quốc để ngồi bên bờ con sông Hàn thơ mộng và cùng nhau lênTháp Seoul để ngắm thành phố tuyệt đẹp vào ban đêm...

Hai người xưng hô với nhau rất thân mật, Thảo gọi chàng là Joon, còn chàng gọi Thảo là Jenifer.

Đâm lao phải theo lao, Thảo đã trót sống ảo bằng những hình ảnh và những đồ đi mượn của bạn nên khi nhận lời yêu của Joon Trần xong nàng bỗng giật mình soi gương khi đối diện với sự thật. Nàng bịa ra cuộc sống xa hoa giàu có, chiếc xe hơi đắt tiền, những món đồ hiệu mà nàng mượn để chụp ảnh mà trên Facebook mặc nhiên nàng coi đó như của mình. Trong khi sự thật thì nàng vẫn đi con Wave Alpha cũ kỹ, toàn phải ăn mỳ tôm thay cơm vì những lần công ty trả chậm lương, toàn phải trốn chủ nhà mỗi khi đến tháng đóng tiền thuê trọ và tất nhiên là cả vẻ đẹp hết sức khiêm tốn của nàng ngoài đời nữa. Tất cả sự thật phũ phàng đó đều biến mất khi nàng ngồi trên Facebook và trở thành Jenifer Thảo.

"Jenifer à, sang tuần anh về Việt Nam chơi một thời gian, em ra đón anh nhé..."

Nhận được tin nhắn của Joon, mặt Thảo tái dại như người sắp chết, ủ mưu tính kế gần 1 tiếng đồng hồ nàng mới dám trả lời tin nhắn. Thôi thì một là được tất hai là không được gì, đây cũng là cơ hội để nàng lấy chồng Việt kiều Hàn Quốc.

Để bắt đầu cuộc gặp gỡ định mệnh có thể thay đổi cả cuộc đời, Thảo mất cả tháng lương đi mua một bộ váy đẹp và nhuộm tóc hấp tóc rồi trang điểm để gặp Joon. Cả tuần lễ thấp thỏm hồi hộp cũng làm nàng giảm được 3 kg, nên khuôn mặt trông cũng đỡ "bụ bẫm" – nàng tự an ủi mình như vậy.

Lấy lý do là mang xe hơi đi bảo dưỡng định kỳ nên Thảo đi taxi ra gần sân bay đợi Joon, đang ngồi ở quán nước ven đường quốc lộ chờ, cứ một lúc nàng lại lấy gương ra soi, tim đập liên hồi vì nghĩ đến giây phút gặp chàng ở ngoài đời, bỗng Thảo thấy có một người thanh niên đi chiếc xe máy nhìn về phía Thảo tại điểm mà 2 người đã hẹn từ trước...linh cảm thấy đây là người liên quan đến Joon, nàng đứng dậy và hỏi:

- Xin lỗi, có phải anh là bạn của Joon...

Người thanh niên mở to mắt ra nhìn Thảo, dường như không tin vào mắt mình hắn bỏ cả kính đen ra nhìn từ nàng từ trên xuống dưới rồi mới nói:

- Ừ, anh là nhân viên ở khách sạn, Joon bảo anh ra đây đón một cô gái tên Thảo, thế em là gì của Thảo...

Thảo ngượng ngùng ấp úng:

- Chính em đây, anh Joon đã về Khách sạn rồi hả...

Nói chuyện giải thích một hồi là mình chính là Jenifer Thảo, mãi người kia mới tin, rồi nàng lên xe của người thanh niên để về Khách sạn gặp Joon Trần...

Nhưng khác với sự mong đợi của Thảo, gã thanh niên đưa nàng về phía ngôi nhà bỏ hoang bên đường quốc lộ. Thảo đang không hiểu chuyện gì thì gã thanh niên lôi tay Thảo vào trong nhà, vừa hoảng sợ thì lại thấy một người thanh niên khác cởi trần xăm trổ đầy người đang nhìn chằm chằm về phía Thảo rồi quát lên:

- Mày nhầm người à, tao bảo mày đưa cái Jenifer Thảo về đây cơ mà, sao mày đưa con dở hơi nào thể này... – Người thanh niên cởi trần quát lên

Thảo sợ quá định bỏ chạy thì hai gã giữ tay Thảo lại và tát mấy phát vào mặt Thảo và dọa:

- Mày mà chạy thì tao xiên cho mấy nhát, ngồi im đó...

Gã thanh niên đưa Thảo về đây nhìn người cởi trần rồi nói:

- Tao so sánh ảnh rồi thấy mặt giống lắm, nhưng mỗi tội dáng người thì chả liên quan...nó chính là con Jenifer Thảo đấy...

Thằng cởi trần hung dữ tiến về phía Thảo túm tóc lôi ngược lên rồi nhìn thằng vào mặt Thảo:

- Nhìn mặt con này cũng hơi giống trong ảnh, nhưng sao ngoài Facebook nhìn mày tởm thế, tao là Joon Trần đây...

Nói xong cả hai gã cười rất khoái chí. Bây giờ gã Joon Trần đã lộ nguyên hình là một tên lừa đảo chuyên nghiệp trên mạng. Tên thật của hắn là Ninh, hắn chuyên lập một Facebook ảo để chăn dắt những cô gái ngây thơ mơ mộng, hắn lấy hình ảnh từ những trang của người khác rồi post lên nhằm tạo niềm tin rồi dụ dỗ các cô gái đến điểm hẹn để hắn thực hiện kế hoạch. Riêng trường hợp của Thảo, hắn đọc status của Thảo thấy nàng mơ mộng về Hàn Quốc nên hắn tạo một nick rồi khai thông tin là sống ở Seoul Hàn Quốc, rồi vào mạng tìm những thanh niên sinh sống tại đó rồi ăn cắp ảnh mang về post lên. Hắn để ý đến Thảo vì những món đồ đắt tiền mà Thảo khoe trên Facebook, mục đích của gã là lừa Thảo đến để cướp tiền...

Ninh giật chiếc túi Levi's hàng nhái mà Thảo mua tại chợ đêm sinh viên giá 80 ngàn đồng, lục trong túi có mỗi hơn 100 ngàn và cuộn băng vệ sinh phụ nữ, ngoài ra chả có gì đáng giá...Gã Joon Trần rút con dao bấm giơ lên mặt của Thảo và quát:

- Tiền của mày giấu đâu rồi, đưa ra đây ngay nếu không tao rạch nát mặt mày...

Thảo co rúm người lại vì sợ, không ngờ những chuyện bắt cóc cướp tiền mà nàng toàn đọc trên báo chí hay xem trên phim ảnh từ trước đến giờ lại xảy ra chính với mình:

- Em.... xin các anh, em... chỉ mang theo có mỗi thế thôi.....

Vừa nói Jenifer Thảo vừa lết về phía sau, váy của nàng tự nhiên.... ướt sũng vì sợ, cứ mỗi một cái lết thụt lùi là vệt nước dài chảy... theo đến đó.

Ninh tiến tới vừa định giơ con dao về phía Thảo thì nàng đã ngất vì quá khiếp sợ. Ninh nhăn mặt và nói:

- Mẹ kiếp! con béo này đái khai thế...mày lấy điện thoại của nó để xem số ông bà già nó thế nào, con này là tiểu thư nhà đại gia! có khi kiếm được quả to đấy...

Gã kia cầm điện thoại của Thảo và tìm được một số lưu tên là Mami, cả 2 đoán chắc là số của mẹ Thảo...Ninh cầm điện thoại và gọi vào số đó...

Đấy đúng là số của bà Dậu mẹ của Jenifer Thảo ở quê thật, từ ngày con gái lên thành phố đi học rồi đi làm bà cũng sắm một cái di động để liên lạc với con cho yên tâm...

Đang ngồi băm bèo cho lợn ăn bà thấy có chuông điện thoại, tưởng con gái gọi về bà vứt vội con dao xuống rồi chạy vào nhà nghe điện thoại:

- A Nô! cái Thảo hử con, mày bẩu gọi từ sáng mà sao giờ mới thấy...

Ninh nghe giọng nói của bà này chả liên quan đến tiểu thư Jenifer Thảo và những đồ hiệu đắt tiền tí nào cả, nhưng qua cách xưng hô thì chắc là Mẹ của Thảo thật rồi, gã trả lời lạnh lùng:

- Bà có phải là Mẹ của Thảo không...tiểu thư của nhà bà đang nằm trong tay chúng tôi, nếu bà muốn nó nguyên vẹn trở về thì nộp cho tôi 300, nếu không thì tôi sẽ rạch nát mặt nó...

Bà Dậu nghe xong thì hốt hoảng, một lúc sau mới nói thành tiếng:

- Chú ...chú bẩu gì cơ...ôi giời cao đất rầy ơi...sao các chú ác thế có mỗi 300 ngàn mà bắt tội con bé...nát tôi ra bưu điện gửi cho chú nuôn...xin các chú đừng hành hạ con bé...

Ninh chẳng hiểu bà này đang nói gì:

- Bà dở người à, 300 triệu nhé, nhà bà thì thiếu gì tiền, thấm vào đâu so với con Mẹc nhà bà...

Bà Dậu đã hiểu ra và hét lên:

- Tôi nấy đâu ra 300 triệu mà đưa cho chú....cả nhà tôi chỉ nuôi 4 con Nợn này thôi...chứ có nuôi con Mẹc nào đâu...

Giờ thì Ninh đã hiểu ra vấn đề, hèn nào nghe giọng của bà này Ninh đã nghi nghi rồi...Hắn tắt luôn máy và nói với thằng bạn:

- Mình bị con béo này lừa rồi, nhà nó ở quê làm gì có tiền.

Vừa đúng lúc nàng tỉnh dậy, cả 2 gã lao tới túm tóc Jenifer Thảo rồi chửi:

- Con bò điên này! tóm lại mày là thế nào...các cái ảnh mày đưa lên mạng không phải của mày hả...

Thảo khóc ré lên rồi sụt sùi giải thích, kể lại đầu đuôi sự việc về những bức ảnh trên Facebook cho 2 thằng cướp nghe...kể hết đầu đuôi, nàng chắp hai tay:

- Sự việc là như vậy ạ, các anh tha cho em về...từ nay bố em bảo em cũng không dám, em xin chừa...

Ninh cười đểu:

- Mẹ kiếp, hóa ra mày chém gió trên Facebook...mày chém kinh quá đấy con ạ...tao sẽ thả mày về vì giữ mày tao chẳng được cái mẹ gì, vớ vẩn vào đồn như chơi...Nhưng hôm nay tao phải đánh mày vì 2 tội...tội thứ nhất là Đã xấu lại còn điêu, tội thứ hai là Đã nghèo lại còn đú...

Vừa nói xong thì mỗi thằng giáng cho nàng một cú đấm sưng hết cả mặt cả mồm trước khi thả Jenifer Thảo về với cuộc sống thực...

Kim Tam Long | 2013.

Ngày đăng: 01/02/2017
Người đăng: Tuan Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Tình yêu công bằng
 

"Cuộc sống có thể không công bằng nhưng tình yêu thì có. Nó mang lại cho chúng ta nhiều và lấy đi của chúng ta không ít. Chấp nhận điều đó là một phần của trò chơi. "

Minh Nhật

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage