Theo gió chiều đung đưa
- Bạn thấy những chùm trái lộc vừng đó không, chúng tự nhiên đung đưa trong gió thật đẹp. Chúng đã trải qua những trận gió lớn khi còn là bông hoa, chịu đựng sương lạnh ban đêm rồi nắng cháy ban ngày mà không rụng xuống, bây giờ cuống trái đã chắc chắn, không lo rụng nữa rồi...
***
Tôi ở trọ trong 1 xóm nhỏ, một xóm trọ không chuyên như cách gọi của đám bạn tôi. Thấy tôi có vẻ không hiểu tụi nó bảo: mày không thấy bây giờ các khu nhà trọ họ xây thế nào à... nhà trọ riêng biệt, lối đi riêng, trong phòng thì "quy hoạch" rõ ràng chỗ nấu ăn, chỗ để tivi, tủ lạnh... chưa hết, còn điện đóm đầy đủ, wifi miễn phí ầm ầm nữa... ai như chỗ mày...
Tôi nhìn lại, khu tôi ở chủ yếu là các gia đình bình thường, có công nhân, có viên chức nhà nước, có giáo viên... họ xây nhà ở rồi cất thêm mấy phòng trọ phía sau để cho thuê, kiếm thêm thu nhập hàng tháng. Nhà chính họ ở tôi nghĩ cũng không rộng rãi là bao khi cả gia đình cùng sống chung. Có lẽ vì thế mà cái lối đi vào phòng trọ của tôi cũng nhỏ, thậm chí không đủ cho 2 xe máy tránh nhau. Dù vậy, tôi lại thích nơi này, có lẽ nó phù hợp với tôi.
Nhà tôi trọ có 1 cây lộc vừng đỏ khá to, bông nở lác đác quanh năm và rộ lên vào mùa sau tết. Tôi không biết lộc vừng miền bắc nở mùa nào, dù tôi là người bắc nhưng quê tôi không có lộc vừng, hay do tôi không để ý. Vào nam sống tôi mới biết hóa ra lộc vừng đẹp và thơm thế. Tôi rất thích cây lộc vừng đầu ngõ ấy, vào mùa hoa nở rộ tôi thường thức dậy sớm hơn bình thường, di dạo ra đầu ngõ để cảm nhận trọn vẹn cái hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào của những bông hoa mới nở. Đáng tiếc cho tôi, hay tiếc cho cây lộc vừng, những bông hoa nhỏ xinh ấy rất nhanh đã rụng xuống sân khi trời nắng lên không lâu, để rồi thời gian sau đó có một số trái nhỏ xuất hiện. Và tôi, chiều chiều đi ngang hay ngồi chơi lại ngước nhìn lên những chùm quả lưa thưa đu đưa trong gió.
Xóm tôi, từ bao giờ chẳng biết tôi quen với danh từ ấy, có khá nhiều trẻ con. Những gia đình trẻ mà, nhà nào cũng có 1-2 đứa, lớn thì lớp 5, lớp 7, nhỏ thì 2-3 tuổi, còn có mấy đưa mới sinh thỉnh thoảng oe oe khóc. Chiều chiều, do xóm nhỏ khá ít xe đi lại nên đám trẻ con thường í ới gọi nhau đi chơi. Tui nó dễ quen, dễ chơi với nhau nên rất nhanh đã làm ầm ĩ cả xóm với đủ thứ trò linh tinh mà chúng nghĩ ra, từ đuổi bắt, đá banh, thậm chí có mấy đứa mang cả súng bắn nước ra xịt nước tung tóe. Đôi khi cũng có đứa bị bố mẹ lôi về vì nghịch dại, nhưng số đó không nhiều. Trong đám bọn chúng có 2 đứa cháu tôi, chúng thường lôi tôi theo vì tôi đôi khi sẽ mua kẹo hay kem cho chúng từ cái xe hàng rong đi ngang. Đôi lúc tôi cũng chạy theo chúng chơi đá banh hay bắn bi gì đó 1 chút...Tôi ưa nhìn chúng vui chơi, hò hét, chúng làm tôi nhớ tuổi thơ của mình.
Chiều nay, cũng như bao chiều khác, tôi lại ngồi đầu ngõ nhìn đám trẻ nô đùa. Những người đi làm về qua thong thả chạy xe vào ngõ, có người quen, người lạ. Tôi nhìn họ lướt ngang, cười cười khi thấy người quen. Bất chợt từ cuối ngõ 1 cô gái dáng người nhỏ nhắn đi ra. Cô đi lại phía tôi, đến gần và cất tiếng:
- Chào bạn, mình mới chuyển tới xóm này...
Tôi nhìn cô cũng chạc tuổi tôi, nhưng có vẻ già dặn hơn. Thì ra là người mới, tôi thầm nghĩ và mỉm cười vớ cô. Cô gái ngồi xuống cạnh tôi bắt đầu nói chuyện.
- Mình thấy bạn hay ngồi đây buổi chiều, mình có thể ngồi chung được không, mình không có nhiều bạn ở đây... mình cũng thích chơi với đám trẻ này, thích được cười vô tư như bạn vậy...
Chúng tôi bắt đầu quen với nhau, chiều chiều cô kể cho tôi nghe về bản thân mình, về nỗi đau chia ly và phải ra ở trọ 1 mình... còn tôi nói với cô về đám trẻ, nói về xóm trọ. Lúc sau tôi thường cắt ngang những câu chuyện buồn của cô bằng cách chỉ cho cô thấy đám trẻ đang chơi đùa hay phá phách như thế nào, kể cho cô chúng đáng yêu ra sao, tôi cũng chỉ cho cô thấy cây lộc vừng mà tôi ưa thích... Ban đầu cô ngạc nhiên, sau đó thì dần quen, rồi những câu chuyện của cô về cuộc sông mới không còn buồn nữa. Cô nói cảm ơn tôi, nhờ tôi ngắt ngang mà cô dần quên đi thói quen nói về chuyện cũ, tôi chỉ cười và lại tiếp tục nhìn lũ trẻ chơi đùa. Sau này cô hỏi tôi:
- Sao bạn có thể như vậy, thoải mái chơi đùa và cười một cách vô tư, chân thành như thế? Ngày ấy vì thấy bạn như vậy nên mình mới muốn làm quen...
Tôi chỉ cho cô những chùm lộc vừng trên cành và nói:
- Bạn thấy những chùm trái lộc vừng đó không, chúng tự nhiên đung đưa trong gió thật đẹp. Chúng đã trải qua những trận gió lớn khi còn là bông hoa, chịu đựng sương lạnh ban đêm rồi nắng cháy ban ngày mà không rụng xuống, bây giờ cuống trái đã chắc chắn, không lo rụng nữa rồi...
Cô lặng lẽ nhìn lên cây, tôi tiếp tục
- Mình cũng từng đi qua thương đau, cũng từng gục ngã, nhưng cuối cùng khi ở đây, nhìn cuộc sống bình dị mỗi ngày, mình thấy cuộc sống thanh thản bình yên mới là đáng quý. Cho nên cái gì đã qua thì cho qua, trân trọng hiện tại, thỏa mãn với những thú vui nho nhỏ mỗi ngày, như việc ngồi đây mỗi chiều vậy chẳng hạn... như vậy tự nhiên sẽ thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng.
Chúng tôi kết thúc câu chuyện trong im lặng. Tôi không biết liệu cô ấy có quên đi được những chuyện buồn trong lòng hay không, có thể như tôi bình yên đi qua từng ngày hay không... nhưng chiều chiều rảnh rỗi chúng tôi vẫn thường chơi đùa cùng đám trẻ, sau đó lại ngồi ngắm những chùm lộc vùng trong gió chiều đung đưa, đung đưa...