Gửi bài:

Sói rừng

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

Đứng trên một mỏm núi, dõi đôi mắt về phía xa xa, chỉ nhìn thấy một màu trắng xám lúc ẩn lúc hiện hòa lẫn trong màu mây trời, con sói rừng hơi cúi đầu, vẻ mặt ưu tư, nó thường gọi cái nơi ấy là "thiên đường không màu xanh", sau nghĩ đi nghĩ lại thế nào vẫn có chút lăn tăn, cảm thấy cái tên đó chưa sát với hình tượng thực, cuối cùng nó đổi tên gọi là "thiên đường màu trắng".

***

Đó là một thành phố với những tòa nhà cao tầng nhấp nhô, những con đường chằng chịt, những khói trong những nhà máy công nghiệp bay lên cao trắng mù trời, có lần đi xa hơn nó nghe thấy những âm thanh kỳ bí lúc khoan thai lúc ầm ào như thác nước chảy từ "thiên đường màu trắng" vọng lại, không giống tiếng suối chảy, cũng không phải tiếng hùm beo từ rừng già sâu thẳm tìm về, không là tiếng gió, cũng chẳng phải tiếng lá rừng xào xạc, hay tiếng chim truyền cành líu lo... một thứ âm thanh kỳ lạ khó đoán định... Đêm tối nó quay trở về hang, nằm cuộn tròn trong giấc ngủ nó mơ về nơi xa xôi ấy...

Nó quyết định sẽ lên đường xuôi về miền đất hứa ấy, rời bỏ mảnh đất màu xanh lạc hậu này.

Nó lên đường thật.

soi-rung

Nó đi mãi đi mãi gặp một con đường màu trắng, tần ngần không biết nên chạy băng qua hay cứ hướng về phía trước mà đi tới, con đường màu trắng hun hút dường như vô tận, nó nghĩ nếu cứ đi về phía trước như vậy không biết bao giờ mới đến được vùng đất của những ngôi nhà nhấp nhô màu trắng kia, nó phóng tầm mắt qua bên kia con đường, chỉ thấy một màu vàng óng của lúa chĩu bông, nó nghĩ "có lúa chắc có người ở gần đây", nghĩ vậy nó chạy băng sang bên kia đường, bỗng một tiếng "keeet...kéttt..." trượt dài, mặt đường phảng phất bốc lên mùi hăng hắc , chiếc xe ô tô bán tải thắng gấp. Nó bị hất tung lên trên không, văng về phía rìa đường, suýt chút nữa có thể lăn xuống đồng lúa vàng, người lái xe vừa nhảy xuống đường vừa lầu bầu chửi thầm gì đó.

Một con sói rừng nằm sõng soài bên vệ đường, nó có bộ lông màu hung vàng, chạy dọc theo sống lưng cho đến điểm cuối đuôi là mảng lông màu xám đen nhìn trông khá đặc biệt. Người lái xe bước nhanh đến bên con sói rừng, một chân trước của nó bị chầy một mảng da và đang chảy máu, anh ta đưa tay vuốt vuốt lên ngang bụng, rồi tiện tay tháo giày, lột một chiếc tất chân quấn lên chỗ chân đang chảy máu của nó, xong xuôi lại ôm sốc con sói rừng đi về phía chiếc xe của mình.

Người lái xe mang con sói rừng về nhà, sau khi sát trùng vết thương ở chân trước cho nó anh ta lại dẫn nó đến trước một con vật rồi giới thiệu:

- Đây là Buf – anh ta chỉ vào con vật ở nhà mình nói, rồi lại quay sang con sói rừng xoa xoa đầu nó vừa cười vừa nói rất phấn khích:

- Còn đây là đồng loại của mày Buf, tao nghĩ nên gọi nó là Joe, mày thấy cái tên đó thế nào...

- Joe là tên của chú mày, hãy nhớ nhé! – Anh ta vỗ vỗ bàn tay lên đầu con sói rừng mà nói.

Một cái vòng cổ bằng da được quàng lên cổ nó với mặt inox tròn khắc chữ Joe. Nó bị xích vào một góc, đối diện với cái ổ của Buf, buổi tối người đàn ông nọ có mang đến cho nó một đĩa cơm, nó gườm gườm nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta cười cười và nói:

- Giờ tao là chủ của mày, biết chưa! – Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, từ tính, nhưng lại khiến nó có chút rùng mình.

- Giờ thì ăn đi, nếu không tao sẽ để Buf ăn giúp mày đấy. Buf nó rất dễ tính, không bao giờ chê thức ăn.

Nó rất đói, cả ngày đi đường trường chưa có cái gì bỏ vào bụng, nhưng nhìn đĩa cơm với mấy miếng thịt nó vẫn có chút e dè nuốt ngược nước dãi vào trong bụng. Cho đến khi người đàn ông kia khuất bóng lưng nó mới mon men tiến đến gần tạp nhanh vào miếng thịt... mùi vị không tệ... rất ngon...

Đêm lạ nhà, nó không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, hai mắt thao láo nhìn con Buf ngủ say như chết rồi lại nhìn mông lung vào trong màn đêm, ánh đèn từ ngoài đường hắt vào, giống như ánh trăng nơi vùng đất của nó, chắc giờ cô nàng kia của nó đang đi rong một mình trong đêm tối, nó nghe thấy tiếng lội nước bì bõm, nó đã đến mỏm đá giữa con suối trước, nó ngồi thư thái hướng cặp mắt gườm gườm nhìn cô nàng đang lội nước phía sau... bất giác nó hú lên một tiếng dài...

Nó nghe thấy tiếng động, rồi người đàn ông bật công tắc đèn, mở cửa bước ra bên ngoài. Nó thấy trên tay anh ta là một cuộn dây da, anh ta vung tay lên cao, cuộn dậy bung ra hướng về phía nó, đập xuống sống lưng. Một roi bất ngờ khiến nó giật mình nhẩy chồm lên, nó gầm gừ lao về phía trước, sợi dây xích căng lên rồi khựng lại, một cú vút nữa bất ngờ quét lên mặt nó, nó đau đớn gầm rú, rồi liên tiếp những tiếng "vút vút vút" nối đuôi nhau lao đi trong đêm tĩnh, tai nó ù đi, toàn thân hằn lên ụ bầm tím, mảng lông xám bị nhuốm đỏ au, máu me loang lổ dẩy khắp trên nền nhà, con sói rừng quỵ xuống, thẫn thờ nhìn vào đôi mắt ưu tư của con Buf ... đôi mắt mật thám kia khiến nó tê dại... nó lơ mơ cảm thấy dường như có ai đó đang vuốt ve trên đỉnh đầu, âm thanh từ cõi xa xăm nào đó vọng đến, nghe như tiếng dỗ dành, thì thào mê luyến... "Ngoan nào! Ngoan nào! Chỉ một chút nữa mày sẽ cảm thấy thoải mái thôi"... Có cái gì đó rất nhỏ và nhọn từ từ xuyên qua lớp da thịt, nhưng nó không cảm thấy đau đớn gì cả... nó mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau con Buf đưa nó đi tham quan một vòng quanh ngôi nhà. Con Buf là một con chó lai có ngoại hình nổi bật, ngực rộng, hàm lớn với thân hình cơ bắp của kẻ chăm chỉ đi tập thể hình. Nghe nói nó là giống chó chăn cừu của Đức có tính cách mạnh mẽ, và rất biết nghe lời, cho nên rất được ưa chuộng để huấn luyện làm chó nghiệp vụ. Thoáng nhìn qua sẽ thấy nó rất dữ tợn và khó gần, nhưng thực ra Buf rất nhiệt tình và biết điều.

Công việc của nó rất đơn giản, vì nó không phải là một con chó giữ nhà như con Buf, mà nó chưa hề muốn chiếm lấy công việc trông nhà giữ nóc của con Buf. Chỉ là thỉnh thoảng nó làm người đưa thư cho ông chủ. Khi ông chủ gọi nó là "chú bé liên lạc" nó hiểu ý chạy đến, ông chủ chìa ra một gói giấy đã bọc cẩn thận và còn buộc kỹ càng trong túi ni-long đề phòng một cơn mưa bất chợt sẽ làm ướt đồ bên trong, nó ngoan ngoãn đớp lấy gói đồ và chạy vào trong đêm tối... Đôi mắt nó như hai vì sao nhấp nháy trên con đường bê tông không một bóng người, thỉnh thoảng có chiếc xe máy chơi đêm vù qua, nó biết ý tránh sang mép đường, nghoảnh mặt về một phía heo hút nào đó, nó sợ ánh đèn xe quét lên cái bộ dạng khác người của nó... một con sói rừng ngậm gói đồ trên mõm quả là quá dọa người trong đêm tối rồi...

Nó nhanh chóng chạy tới một bãi đất ngổn ngang ghạch đá cùng những mảng bê tông vụn nát, cái khu nhà cũ ở đây đã được giải tỏa và phá dỡ, không biết người dân sau khi được đền bù đã di cư đến đâu, từ chỗ đổ nát này người ta sẽ xây dựng một công viên lớn thứ ba của thành phố, tạm thời chưa nghe được khi nào họ bắt tay khởi công, chứ bãi hổ đốn này cứ chình ình phơi sương gió gần ba tháng nay rồi, nó nghĩ có thể người ta cần thời gian để ghạch đá mủn nát thành đất bồi cũng nên.

Nó đứng thu lu một góc chờ đợi, không lâu sau thì có một người đàn ông đi tới, anh ta cúi xuống giật lấy món đồ trên mõm nó, rồi tiện tay xoa đầu nó khen ngợi "Chú mày khá lắm!". Nói rồi ông ta lục từ trong túi áo ra một thanh kẹo rồi ném ngay xuống phía chân nó

- Đây là phần thưởng của tao dành cho chú mày! Kẹo này đặc biệt ngon lắm đấy!

Nó tuy là một con sói rừng nhưng lâu ngày ở với con người nên đã rèn được nhiều văn minh, ít nhất là khi người ta cho ăn nó không vồ vập ngoạm vội, nó biết xử xự tao nhã mà lịch sự giống như con Buf, đợi người ta đi rồi mới đủng đỉnh tớp một miếng thật gọn, ăn sạch sẽ không để lại dấu vết.

Một cảm giác lâng lâng khó tả, nó không vội chạy ngay về nhà để khoe khoang với ông chủ rằng nó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chót lọt như bao lần, bởi vì nó biết đây không phải là "thế giới rừng xanh" của nó khi xưa, đây là "thế giới văn minh của loài người", nơi mà người ta chỉ cần đưa một cục kim loại lên tai thì ông chủ đã biết nó là con sói được việc.

Nó thong thả bước đi trên đường tận hưởng không khí mát mẻ về đêm, mùi lá cây càng lộ rõ về đêm, nó nhớ rừng, nhớ con suối, nhớ nàng sói của nó... bất giác nó nghển cổ nhìn lên bầu trời, những ngôi sao giăng như mắc cửi, trăng vằng vặc lộ rõ bóng áo của nàng Hằng Nga, nó thấy mình đang đi trên dải Ngân Hà, trôi bồng bềnh giữa những vì sao, nó gặp chàng Ngưu Lang đang quát trâu cày ruộng, nó mỉm cười hỏi thăm:

- Tối rồi về nghỉ ngơi thôi bác!

Nó thấy chàng Ngưu Lang ngước mắt lên nhìn nhưng không nói gì cả, nó nghĩ chắc chàng ta đang quá kinh ngạc vì thấy một con chó sói biết nói tiếng người chăng?! Nó lại cười rồi cất bước đi tiếp, từ xa nó đã nhìn thấy cây cầu Ô Thước, những con quạ đen thùi lùi kia sao càng nhìn càng thấy giống lũ quạ vẫn đậu trên mấy cái cây cổ thụ trong khu rừng quê nhà nó nhỉ... Nó chạy lên cầu, nhìn thấy ở phía bên kia nàng Chức Nữ đang vừa hát vừa dệt vải... hứng chí nó hất mặt tính bắt chước điệu huýt gió của đám thanh niên trên phố, chẳng ngờ tiếng hú của nó lại khiến lũ quạ giật mình, chúng đập cánh ráo rác bay toán loạn khiến cây cầu Ô Thước chòng chành rồi vỡ tan, nó lộn nhào rơi xuống mặt đất, ngay tại cổng nhà... một người đàn ông từ bên trong chạy ra túm lấy cái đai trên cổ nó mà lôi sềnh sệch vào, nó thấy cái doi da vung lên chan chát, da thịt toác máu, cái đau đớn thể xác khiến nó tỉnh tảo hơn, nó nhìn thao láo về phía người đàn ông... thì ra đó là ông chủ của nó, hóa ra nó đã về đến nhà rồi...

- Đúng là Sói vẫn hoàn Sói! Tao không tin với thứ này mày lại không trở thành con chó trung thành của tao!

Mệt mỏi và đau đớn khiến nó nằm rũ trên mặt đất, qua ánh trăng nó thấy loang lổ những vệt máu đỏ tươi trên sân, tựa như bức tranh trừu tượng được vẽ nên bởi một gam màu nóng duy nhất. Nó thấy có cái gì đó vừa nhỏ bé vừa sắc nhọn cào lên da thịt... nó thiếp đi, mê man chìm trong giấc ngủ không mộng mị...

Sau lần đó nó bỗng sợ tiếng tru của chính mình, sống lặng lẽ như một cái bóng bên cạnh ông chủ, khiến ông chủ vô cùng hài lòng, thụ sủng, đi đâu cũng mang nó đi theo và giới thiệu với mọi người nó là một loài chó lai sói thuần chủng, loại này là hàng độc khiến mấy tay trong hội chơi chó quý hiếm cứ nhìn thấy nó là trầm trồ tán dương, họ ngỏ ý muốn mang về cho lai với giống chó nhà họ, nhưng thế nào ông chủ cũng từ chối. Một buổi tối nó rủ con Buf cùng ra ngoài chạy bộ, cảm thấy cơ thể gần đây có chút uể oải. Càng chạy càng thấy đuối sức, con Buf nhìn nó cười giễu cợt:

- Tôi nghĩ anh vẫn là nên về xin ông chủ "điều trị" cho! Tôi nghĩ anh có thể đang bị ốm, giai đoạn ủ mầm bệnh, giống như bệnh cảm cúm cần phải uống thuốc nếu không sẽ rất khó chịu.

Nó nghe lời con Buf ngước đôi mắt cầu xin về phía ông chủ, tuy không nói được tiếng người nhưng sống lâu cùng con người nó thấy quả thật con người thực rất thông minh, chỉ cần nhìn vào mắt nó, thấy nó đưa chân trước cào cào lên sàn nhà liền hiểu ngay ra là nó muốn gì, cần gì. Ông chủ lấy một cái kim tiêm, từ từ đưa lên trước mặt rồi ấn nhẹ, tia nước phụt lên, một hạt nước rất nhỏ tròn trịa đọng lại trên mũi kim, giọng ông chủ mềm mại thủ thỉ bên tai:

- Sẽ dễ chịu ngay thôi, "chú bé liên lạc" của ta!

Quả thật là dễ chịu, nó không cảm thấy đau nhức hay mệt mỏi gì nữa, cơ thể hừng hực sức sống, cảm giác có thể vật nhau với cả một con bò mộng, nó hướng đôi mắt biết ơn về phía ông chủ, người đàn ông đưa tay lên chậm rãi vuốt ve khắp sống lưng con sói rừng, cười như không cười mà nói:

- Ngủ một chút đi!

Rồi một bàn tay đưa lên xoa đầu nó, vẫn giọng nói như mật như đường ấy rót vào bên tai, len lỏi sâu vào tận cùng của tế bào não:

- Chú mày gầy đi rồi! Phải ăn nhiều một chút! Con Buf mới cần phải ăn ít đi để giảm eo!

Hình như nó lờ mờ nhìn thấy con Buf vẫy vẫy cái đuôi ve vẩy đi lại liếm tay ông chủ, cái điệu bộ nịnh nọt của con Buf khiến nó buồn nôn, nó chưa từng làm vậy với ông chủ, cái kiểu vẫy đuôi của con Buf nó không tài nào học được, không phải ông chủ luôn nói muốn đồng hóa nó, để nó không bị tụt hậu với cuộc sống văn minh của loài người ư?! Ông ta cũng đã thành công với công cuộc huấn luyện của mình vì con sói rừng đã không còn cất tiếng hú theo bản năng của loài sói dưới ánh trăng đêm nữa. Chỉ là nó vẫn chưa học được kiểu cách vẫy đuôi biểu cảm tâm tình như con Buf, và ông chủ có lẽ chưa từng nghĩ sẽ dạy nó cái kỹ năng này, nó cũng muốn được giống như con Buf, mỗi khi ông chủ về lại chạy tới ve vẩy cái đuôi, liếm láp gót chân để được ông chủ gãi ngứa trên lưng, nhưng hễ cứ nhìn thấy ông chủ toàn thân nó cứng đơ lại chứ đừng nói cái đuôi biết ve vẩy, mắt nó nhìn đăm đăm dò xét đầy sợ hãi. Ông chủ cũng nhìn lại nó bằng đôi mắt cảnh giác thâm trầm.

Một đêm, nó theo đường cũ chạy đến bãi ghạch đá ngổn ngang, từ xa thấp thoáng rất nhiều bóng hình nhấp nhô, ánh đèn pin quét ngang quét dọc như con dao găm chém loạn lên mảng tối, tiếng hò hét, tiếng truy đuổi rầm rập từ mặt đường vọng lại đôi tai vểnh của nó, nó trông thấy bóng người đàn ông rất quen bị kìm giữ giữa hai người đàn ông khác, đôi tay anh ta bị một vật gì đó tròng lại, loang loáng dưới ánh trăng mùi tanh tanh của kim loại sắt, ánh mắt của người đàn ông nhìn trừng trừng về phía nó... cái gói kín mít từ trên mõm rơi xuống đất... nó nghển cổ hướng lên trời đêm tru gọi "Hú...u...u..."

Rất nhiều bóng người huỳnh huỵch chạy về hướng có tiếng "hú..." Nó lao người vào màn đêm chạy và chạy... về với "thế giới màu xanh", đó mới là cuộc sống của nó... nơi đó có nàng sói vẫn luôn chờ đợi nó trên mỏm đá giữa dòng suối, lũ quạ đen bắc cầu Ô Thước trên những cây cổ thụ sâu trong rừng, nó còn ngửi thấy mùi lá cây mục trong lòng đất ẩm ướt, tiếng suối "róc rách" như khúc nhạc trắng trong đêm khuya... Ở nơi đó không có sự huyên náo của ngôn ngữ, không có âm thanh ầm ào của động cơ, sự cô đơn bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp không khí...

Một tiếng "đoàng" vang lên... bất tri bất giác ngã xuống... mùi thuốc súng loãng trong màn đêm u tịch...

Khi Mặt trời đã lên bằng con sào, nó hơi tỉnh tỉnh, cảm thấy toàn thân đau nhức, người nóng hôi hổi như người bị sốt virut, nó cẩn thận he hé đôi mắt nhìn ra ngoài ánh sáng cố gắng định thần lại xem chỗ này là ở đâu? đã xảy ra chuyện gì?! Thật muốn mở bừng mắt ra để nhìn cho rõ cảnh vật, nhưng ánh mặt trời càng lên cao càng trở nên gay gắt không để cho nó một chút toại nguyện.

Cho đến khi bóng mây từ từ xuất hiện xua đi cái chói chang bức bối, qua khe hở ti hí của đôi mắt hóa ra bóng mây ấy chính là ông chủ của nó, người đàn ông này luôn xuất hiện đúng lúc mỗi khi nó gặp hiểm nguy sinh tử. Ông chủ từ từ đưa tay về phía nó, muốn kéo nó dậy, nhưng nó quá yếu không thể giơ tay ra nắm lấy bàn tay ấy...

- Còn thoi thóp thở! Vẫn sống!

Có vật gì đó rất nhỏ và nhọn đâm vào da thịt nó, cảm giác giật giật, tê tê... Nó nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến gần về phía nó, một bàn tay chuối mắn to bè bè túm lấy hai chân trước của nó kéo lên, đầu nó yếu ớt oặt về một phía, nó lờ mờ nhận ra khuôn mặt có đôi bàn tay chuối mắn kia là tên bán thịt chó ở trên phố, hôm nào đó ông chủ đưa đám anh em kết nghĩa vào quán thịt chó của hắn ta, đó là khoảng thời gian tươi đẹp của nó khi được ông chủ sủng ái đi đâu cũng cho đi cùng...

Cái bao tải nhanh chóng ụp lên đầu nó, cả bầu trời tối đen như mực, người ta nói rằng mặt trời vàng óng như sợi rơm hóa ra chỉ là lừa bịp, rõ ràng đây là một cục nam châm khổng lồ đen ngòm lạnh ngắt... nó mấp máy đôi môi, hình như là ... "Giàng ơi!" – Hóa ra nó cũng biết tiếng nói của loài người thật... mắt nó mù đi vì bóng tối, toàn thân lạnh toát như sông băng, nó nghe thấy nhịp tim của mình, nó đang yếu dần... cầu xin hãy nán lại một nhịp... một nhịp nữa thôi để nó biết nó là ai?... chỉ thấy một chàng trai ngồi trên mỏm đá giữa lòng suối đang thổi kèn lá mê say...

Hồng Hải

Ngày đăng: 08/11/2018
Người đăng: Hồng Hải Ngô
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage