Đom đóm giữa đêm đen
Xe dừng lại trước một căn nhà lụp xụp. Đoàn gồm sáu người cuống quíu, hấp tấp mở cửa, nhảy ra khỏi xe, loạng choạng bước vào trong. Chạy đến dìu họ vào là một cô gái trẻ, miệng cười đon đả, liến thoắng. Một gã trong đoàn quát:
- Mày tắt đèn pin đi, chiếu vào mắt tao khó chịu.
- Dạ, để em tắt liền! – Cô ta vẫn cười, mặc cho đôi chân bắt đầu xiêu vẹo khi hai người đàn ông to béo vịn vào hai bên vai. Bỗng nhận thấy điều gì, cô quay lại phía sau xe gọi: "Anh gì ơi, sao còn chưa xuống? Hay đợi em tí, lát quay ra em dìu anh nhé?".
Giọng cô ta khá lớn làm Dũng giật mình. Anh đang bận rảo mắt quanh đường lộ. Những ngọn đèn đường leo lắt, không quá tối, cũng không quá sáng, chỉ đủ để người đi đường nhìn thấy đường đi. Sâu vào vỉa hè tối mịt. Vậy nhưng giữa những khoảng tối đó lại vụt lên những đốm sáng rực như những con đom đóm vo ve gây sự tò mò cho những người lái xe ngang qua.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Hồi trước, khi mới cùng đoàn công ty đi công tác ở vùng này, Dũng có hỏi mọi người sao hai bên đường có mấy đốm sáng cứ chiếu ra ngoài con lộ, đã vậy còn như chiếu thẳng vào mặt người đi đường vậy. Mấy ông cười khà khà bảo tí nữa sẽ biết liền. Sau một bữa tưng bừng, thành công với đối tác kinh doanh, xe chở đoàn công tác lăn bánh trở về qua đoạn đường cũ. Lái xe hỏi lão xếp ngồi ghế bên ghé vào đâu, ông xếp người đã mềm như bún đang lắc lư theo nhịp của ổ gà, tay chỉ về ánh đèn mà Dũng thấy là như mấy con đom đóm ngược chiều xe chạy. Mấy lão phía sau vội chồm người lên nói nhỏ với lái xe: "Chỗ đó lần trước vào rồi. Lần này kiếm chỗ nào đó mới mới. Lão say rồi, chỉ bừa thôi!". Sau một hồi lần lữa tranh cãi giữa địa điểm đã từng với chưa từng đặt chân đến, đoàn chọn nghỉ lại ở khu gần cuối của con phố. Xác suất là khá cao khi trước đây cả hội toàn dừng ở mấy nhà ở giữa hoặc là đầu đường. Xe vừa dừng bánh, cô gái cầm đèn pin chiếu thẳng ra đường lộ đon đả chạy lại dẫn đường, Dũng ngờ ngợ đoán ra đó là cách mà các cô gái làng mại dâm gọi khách.
Trong người anh lúc đấy chẳng có hứng thú gì nên cố ý đứng ngoài chờ, nhưng cả hội chẳng có vẻ gì là tha cho anh, họ giục giã và cuối cùng anh cũng phải vào theo. Anh tặc lưỡi sống trong tập thể, dù thích hay không thích thì vẫn phải theo đám đông nếu không muốn bị cô lập.
***
Nhà toàn gái trẻ theo lời giới thiệu là mười bảy cho đến hai mươi lăm. Mấy ông như vớ được vàng, vui mừng ra mặt, họ chóng chọn cho mình một em rồi nhanh chóng biến mất. Dũng thì khá thờ ơ, đến nỗi một cô gái phải chủ động đến bên choàng lấy cánh tay, tựa đầu vào vai anh cất lời: "Anh đi với em nhé?". Dũng gật đầu, anh không muốn làm khó cô ả. Lần đầu tiên anh từ chối, một cô gái khác đã phải năn nỉ hết lời, vì nếu làm anh "không hài lòng" thì cô ấy sẽ bị "mẹ" đánh.
Ả đưa anh vào một căn phòng khá tối, ánh đèn ngủ leo lét mờ ảo đến nỗi hai người đứng sát sạt cũng chẳng thể thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt của nhau. Phòng đầy mùi ẩm ốc và hơi tanh nồng, Dũng đoán nơi đây cuộc hoan vui vừa kết thúc không lâu trước khi anh bước vào. Ả áp lại gần người anh, định cởi cúc áo nhưng anh gạt đi. Nở một nụ cười hiểu ý, ả ngồi xuống bên cạnh, tự điều khiển tay anh ôm choàng qua eo mình, tựa đầu vào vai rồi cất tiếng:
- Anh muốn nói chuyện trước khi chúng mình tiến hành phải không? Nhìn anh nhiều tâm sự lắm.
Dũng cười nhếch môi, anh nghĩ đến lời thiên hạ "Không nghe cave kể chuyện, không nghe con nghiện trình bày", nhưng với hoàn cảnh này hiện tại, anh chỉ muốn chờ mấy lão đồng nghiệp xong việc để được về khách sạn nghỉ ngơi, có lẽ chuyện trò một lúc cũng là một điều hợp lý. Dũng quay đầu lại nhìn cô gái gật đầu. Bắt được tín hiệu, ả mừng rỡ bắt đầu câu chuyện:
- Em năm nay mười sáu tuổi, đây là nhà em, mẹ em làm chủ ở đây, người mà lúc nãy mấy chị khác cũng gọi là "mẹ" đó. Năm ngoái chỉ có hai mẹ con em làm nghề thôi, năm nay có dự án khu công nghiệp về, lượng công nhân đông, nhu cầu nhiều nên phải tuyển thêm mấy chị nhân viên để đáp ứng nhu cầu của khách.
- Mười sáu tuổi? Em bỏ học đi làm cái nghề này mà mẹ em không can ngăn sao?
- Em vào nghề năm mười lăm tuổi, học hết lớp chín thì em bỏ học. Mấy chị ở trong xóm em ai cũng đều bỏ học sớm, mười lăm, mười sáu tuổi là vào nghề rồi. Cũng có mấy người không cam chịu, cố gắng học lấy học để mà vào cho được Đại học, đến khi ra trường không có việc rồi cũng về hành nghề. Em thấy vậy nên thôi, xin mẹ nghỉ học sớm chứ thấy mẹ làm một mình vất vả quá. Lúc đầu bà không đồng ý nhưng em kiên trì thuyết phục rồi cũng xuôi.
Nghe ả nói đến đó, Dũng ngước mắt lên nhìn, một gương mặt non choẹt với cả đống son phấn kia có thể giúp ả nhìn già dặn hơn so với độ tuổi thực, nhưng đôi mắt thì đã khai thật rồi. Nó là bộ phận trên trên cơ thể khó giấu về tuổi tác và cảm xúc bên trong. Đôi mắt của kẻ trẻ tròn trịa, tinh nhanh, dần già, nó trĩu lại bởi thời gian, bởi vui ít, buồn nhiều làm cho động vật bậc thấp, cho đến bậc cao đều trở nên buồn bã, mờ đục. Ả cũng vậy, mắt ả trong veo, có phần hơi e ngại và chưa thật sự biết cách dùng thứ vũ khí được gọi là cửa sổ tâm hồn đó để quyến rũ người khác giới, dù miệng của ả nói ra những lời rất khéo, đôi tay của ả cũng rất biết cách chiều lòng người.
- Em thích làm nghề này không? – Dũng hỏi.
Ả cười khinh khỉnh, nhìn lên trần nhà tối đen, sánh đặc. Cảnh tượng mà Dũng cứ nhắc đi nhắc lại sau này, rằng đó là hình ảnh làm cho anh phải ghi nhớ nhất. Ả nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt xoay vòng dò tìm một thứ gì đó trên kia. Rõ ràng thứ ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ chỉ có thể đi được một phần ba quãng đường đến với cái trần nhà được xây quá cao, nên nó tối tăm, hun hút sóng sánh một màu đen đặc. Được một lúc, mỏi cổ ả đành quay lại nhìn Dũng.
- Em học hết lớp chín rồi anh ạ, em biết việc này bị cấm, nhưng ở trong một cái xóm coi nghề này như một nghề chính để kiếm sống, một vài người chị rắn rỏi tưởng đã chạy thoát ra khỏi nơi đây rồi cũng bước chân quay về, liệu bé nhỏ như em làm được gì để bứt ra đây?
- Sao em lại không cho bản thân mình một cơ hội? Đừng vì thấy thất bại của người khác mà run sợ, cứ coi đó là bài học để mình tránh khỏi những sai lầm đã từng xảy ra đó. Đừng để đến tuổi như anh lại ngồi nghĩ tiếc những gì mình ước mơ lúc trẻ chưa bao giờ dám thực hiện, nhất là những mơ ước nhỏ bé, bình dị, đúng đắn như việc học hết cấp ba, yêu một anh bạn cũng bình thường và sống một cuộc đời bình thường.
- Em cảm ơn anh đã cho em lời khuyên, chỉ có điều anh không phải là em để mà hiểu được. Người ngoài cuộc thấy cảnh chồng đánh vợ thì đương nhiên lên án ông chồng, họ chẳng cần biết lý do là gì, ai sai ai đúng, chỉ biết việc của họ là lên án. Ngay cả người trong cuộc còn nghi kỵ, có lúc hiểu mà vờ như không hiểu chứ chưa nói đến người ngoài. – Ả với tay tìm gói thuốc lá giấu dưới gầm giường, vẻ mặt khá bực bội khi bật lửa không lên, nó chỉ kịp lóe sáng rồi tắt ngúm. – Thứ nhất, anh không có một người mẹ đến chồng mình còn chẳng biết là ai, đến khi mới chập chững lớn nghe mấy đứa bạn cùng lớp bảo đồ không có cha, chạy về hỏi mẹ thì nhận được câu là mày không cha, tao không chồng, tao và kẻ qua đường sinh mày ngoài ý muốn. Thứ hai, anh không ở đây nên không biết trai xứ chẳng bao giờ lại đi chọn mấy đứa mà bọn chúng tặng cho cái tên là con đĩ để yêu chứ nghĩ gì đến chuyện lập gia đình, có thì họa chăng bọn chúng tìm đến để thỏa mãn cơn khát dục của kẻ mới lớn mà thôi. Hồi em năm mười bốn, một thằng cùng lớp ngỏ lời yêu. Một con nhóc ở tuổi tuổi đó mà được nghe đến tiếng yêu cảm giác vừa vui vừa lạ lẫm muốn khám phá. Yêu nhau tầm được hơn vài tháng thì hai đứa ngủ với nhau theo lời đề nghị của nó. Xong xuôi. Nó nằm ra nhìn em khinh bỉ nói: "Mẹ mày làm đĩ, mày rồi cũng làm đĩ. Mày nói xem, tao có nên tiếp tục yêu một con đĩ". Vậy đó, tình đầu em kết thúc như vậy đó anh.
Nhìn ả bật mãi đến đỏ cả tay mà chiếc bật lửa chỉ lóe lên từng chớp, chẳng có vẻ là sẽ chiều lòng. Dũng lần túi áo, đưa cho ả một chiếc khác.
- Tình yêu cần phải có hy vọng. Nhiều người thất bại trong tình yêu đầu đời cũng là chuyện bình thường, có gì mà em đã vội bi quan.
Gương mặt ả lóe lên cùng ánh sáng đến từ chiếc bật lửa. Hít một hơi thật sâu, phả một làn khói dài. Ả trầm ngâm thưởng thức một lúc rồi mới trả lời:
- Ăn nhiều thì ngấy, nghe nhiều thì ngán. Cách đây ba mươi phút, một gã ở trong phòng này cũng bảo yêu em, một tiếng bốn mươi lăm phút trước cũng một gã nói mình bắt đầu yêu nhé? Chẳng cần em nói bất cứ lời nào đã vội vồ lấy em ngấu nghiến như một con thú đói. Nghe lần một, lần hai tưởng đâu người ta cũng yêu mình thật thì sao? Chứ rồi ngày qua ngày, tháng tiếp tháng nghe thấy tiếng yêu mà em cảm thấy tim mình chai sạn, lãnh cảm. Trong lòng cũng chẳng có chút bồi hồi như hồi năm em mười bốn. Buổi sáng thường ít khách, mấy chị mới đến đây hay mở Facebook với Instagram khoe nhau ảnh mấy anh bồ, em cười bảo: "Bồ bao nhiêu tiền một cân, bán cho em với, mà đắt quá là em không chơi cùng đâu". Mấy chị cười, em cũng cười, chẳng phải bọn chúng em đang kinh doanh dịch vụ yêu theo cân, theo giờ hay sao?
Lúc này, lòng Dũng thật sự bối rối trước những lời của một ả gái mới mười sáu tuổi. Phòng bên bất chợt vang lên thứ tiếng người đầy nhục dục, Dũng biết là họ vừa với kết thúc xong cuộc hoan lạc. Bên này cô ả của Dũng cũng rùng mình, nhún vai theo khi nghe thấy thứ tiếng đó.
- Vậy em định cả đời sống như thế này hay sao?
- Không, em sẽ không sống mãi như thế này được, em sẽ không trở thành mẹ em hay những người phụ nữ xung quanh đây. - Ả nhìn Dũng nói một cách quả quyết, tay dí điếu thuốc cháy dở xuống đất và châm điếu tiếp theo.
- Vậy là khi nào?
- Em chưa biết, bây giờ em chẳng thể suy nghĩ quá nhiều. Người ta nói mọi suy nghĩ về tương lai thường xuất hiện vào buổi đêm muộn, mà đêm muộn em lại phải tiếp khách rồi. Có nhiều hôm rảnh khách, em dành thời gian để nghĩ ngợi thì những tiếng động của cuộc hoan lạc phòng bên luôn cắt ngang dòng suy nghĩ. Đến gần sáng, vừa leo lên giường thì em ngủ chỏng quèo chứ chẳng có sức để mà nghĩ ngợi hay giống mấy cô chị trước khi ngủ, theo thói quen vào Facebook đăng vài tâm trạng đêm khuya. Nhưng em cũng sẽ không sống cuộc sống này lâu nữa đâu. Theo dự tính thì em sẽ ra đi khi nào em không còn nhớ đến mối tình đầu và dứt được ra khỏi sự ám ảnh của cái công việc hàng ngày này. Em sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới của bản thân. - Ả vừa nói vừa gồng người, tay vịn xuống đất, chân bắt chéo rồi lại nhìn lên trần nhà. - Mà cũng chẳng biết nữa, có thể là ngày mai hay ngày kia gì đó em đã phải ra đi khỏi nơi này rồi. Bây giờ mấy anh Công an làm căng lắm, cho xe hốt hết bọn em về đồn để lập biên bản, cứ chẳng mấy chốc cả làng này cũng đến nước giải tán. - Ả lại cười. - Mà dẹp nữa cũng vậy thôi, nhu cầu bây giờ đang cao, không ở nơi này thì cũng ở nơi khác. Nhưng mà cứ dẹp chỗ này đi thì cũng tốt, biết đâu lại giúp em thoát khỏi đây sớm hơn.
Ả kể câu chuyện trong đứt đoạn cũng như những dòng suy nghĩ lẫn lộn của ả. Đã thôi nhìn lên trần, mắt ả hướng về nguồn sáng le lói phát ra từ chiếc đèn ngủ, vươn tay dài như muốn bắt lấy. Trong chốc lát, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Dũng: "Phải chăng ả ngửa cổ hướng lên cái trần nhà tối thui để tìm một lối thoát le lói nào đó cho tương lai của ả? Hoặc, rất có thể việc nhìn quá lâu vào những khoảng tối làm cho ả thấy dễ chịu hơn so với việc phải bước ra ngoài ánh sáng?". Dù thế nào đi nữa, tối nay Dũng quyết định giúp cho ả có cho mình một câu trả lời.
- Tôi muốn lên sân thượng để đổi không khí, ở đây khó chịu quá. – Dũng đề nghị với ả.
Ả lại ngửa mặt lên nhả khói, tay gạt gạt tàn thuốc chậm rãi như đang suy tính điều gì đó. Một phút sau, ả dụi điếu thuốc và đứng bật dậy, chìa tay với gã rồi hất giọng: "Được thôi, để em chỉ đường.".
***
Chiếc cửa gỗ cũ kỹ đã lâu chẳng ai thèm ngó ngàng đến được mở ra như một bà già khó tính đang trở mình, các khớp xương kêu lên cót két. Đêm nay trời gió. Cửa vừa mở, gió đã xộc vào người mát lạnh. Dũng nhắm mắt hít hà thứ không khí trong lành, còn ả thì vịn tay vào lan can, mái tóc dài bồng bềnh, trông ả khoan khoái lắm. Mắt ả hướng ra quốc lộ, cười mỉm khi thấy những chiếc đèn "đom đóm" lập lòe trong những khoảng tối hai bên đường.
- Lâu lắm rồi em chưa một lần lên đây. Cuộc sống của em trong năm qua chỉ khép kín trong bốn bức tường, quẩn quanh những câu chuyện của quá khứ và tưởng tượng về tương lai mờ mịt. Ở nơi này mới thấy thế giới bên ngoài dễ chịu biết bao.
Dũng không quan tâm lắm, anh đang bận chăm chú điều gì đó ở trên cao kia, mắt anh đang lùng sục nhưng chẳng thấy.
- Trời hôm nay đỏ sẫm, chắc là ngày mai có mưa, chẳng có nổi đốm sáng của những ngôi sao.
Ả quay lại nhìn anh cười, đôi mắt đã khởi sắc lên thấy rõ, không còn vẻ u ám trước nữa.
- Không sao, đã có một màu khác xen vào giữa bầu trời đen kịt của em rồi. Hôm nay, những ngôi sao mang theo hy vọng chưa đến được với em thì ngày mai, ngày kia rồi cũng sẽ đến, điều cốt yếu em phải làm là kiên trì chờ đợi. – Ả vươn vai, mặt ngửa lên trời. – Cảm ơn anh đã đưa em lên đây.
Tự động khoác lấy tay và dựa đầu vào vai Dũng, ả thì thầm: "Lũ khách của em thật khờ dại, chúng say đắm trong căn phòng chật chội, leo lét, ẩm mốc ám mùi đó. Trong lúc vùi mình với nhục dục, chúng ngửa mắt lên trần nhà màu đen tối tăm, nhờn nhợn và thấy thỏa mãn. Lũ dại khờ dừng lại ở sự thỏa mãn đó mà chẳng hề biết, chẳng bao giờ biết băng qua cái trần tối tăm đó là một nơi tuyệt vời như này đây.". Ả ngập ngừng nhìn Dũng: "Và em cũng thật ngốc, em từng thấy chúng tìm được sự thỏa mãn đâu đó trên cái trần nhà, và em học theo.".
Dũng không nhìn ả, mắt anh rảo trên những khoảng không tối mịt của con phố. Ả thật may mắn khi cuối cùng cũng tìm thấy kẽ thoát khỏi những đêm dài mụ mị. Còn những con đom đóm mò mẫm lối đi trong những khoảng tối dưới kia, có bao giờ họ tự mình bằng mọi cách vùng vẫy để thoát ra khỏi đêm đen.
Nguyễn Tuấn Đức