Gửi bài:

Vũ trụ đời

Đây là câu mà Thiện trả lời Song, khi Song bảo rằng mấy cái lòng đỏ trứng gà có màu hơi kì, rằng "Chết bỏ."

Ấy thế là, nghe xong, Song đứng tần ngần mãi bên kệ bếp, hai tay cầm hai nửa vỏ trứng, tâm hồn thì bay chới với ở phương trời nào đó. Sau đấy, thay vì trút dầu ăn vào chảo, Song trút thẳng vào tô trứng gà chưa kịp đánh bông lên.

Trút những nửa chai.

...

(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")

***

Thiện xỏ dép đi mua vỉ trứng gà mới, vì những quả trứng cuối cùng đã nằm trong ống cống, chung với hơn nửa chai dầu ăn. Song ôm gối lên gác nằm, trùm mền kín người. Trời mưa lâm râm, lòng thì ẩm ướt. Song hé mền, nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tạt nhánh cây quét ngang khung cửa, mưa từng hạt bay đến bám trên lớp kính đục mờ, chảy xuống từng dòng.

Mùi trứng chiên hành bay khắp căn phòng trọ nhỏ. Song quấn mền, cầm muỗng xúc từng miếng trứng thơm lừng đút vào miệng. Thiện tựa lưng vào tường, ngẩn người nhìn mưa ngày càng lúc nặng hạt ngoài cửa sổ. Âm thanh ồn ào của thời tiết thất thường bị bỏ rơi bên ngoài cánh cửa, trong đôi tai chấp chới chỉ còn tiếng nhạc không lời của Yanni lấp đầy.

Đột nhiên Thiện khóc. Nước mắt chảy dài. Cũng không biết vì sao mà khóc.

Lúc Song ăn hết dĩa trứng chiên, ngước lên nhìn, chỉ thấy vùng cổ Thiện ướt đẫm.

"Chết bỏ."

Chết bỏ cái gì, cái gì chết bỏ?

...

vu-tru-doi

Song nhích từng chút một giữa dòng xe đông đúc, trời âm u, gió lạnh thổi qua từng đợt. Cái áo khoác bằng len mỏng manh không làm ấm nổi cơ thể gầy gò.

Một đoạn nữa là đi ngang qua trường cũ.

Ấy thế mà Song tốt nghiệp được một năm hơn rồi.

Cái đoạn đường mà mỗi chiều lại dạo bộ về nhà, balo nhún nhảy sau lưng. Đi ngang qua trạm xe bus thấy bạn học quen mặt là xáp vào tám chuyện, rồi nghe đứa kia vừa lao vội lên xe bus vừa hét lên "bye nhá". Xe bánh tráng trộn vẫn còn ở góc ngã tư, chiếm một góc bên hong cổng chùa, và những bà cô mặt bặm trợn vẫn cầm bó nhang không ngừng kèo chéo khách mua để vào thắp hương tạ lễ. Song nhắm mắt lại cũng nhớ đoạn nào buổi chiều có bà chị vừa bán hot-dog vừa quẩy thiệt mạnh cái thùng bột, đoạn nào có đôi người yêu trải bạt nhựa bán giày xả hàng đến nửa đêm, đoạn nào thì ông chú bán tim sen hay dựng chiếc Dame đỏ ngồi bán dưới gốc cây to, vừa nhịp chân theo tiếng cải lương phát ra từ chiếc điện thoại cũ mèm vừa lim dim ngủ.

Cứ thế, tiếng hát của những giọng ca vàng một thời cùng với những vở cải lương trứ danh chìm dần vào trong tiếng đô thị ồn ào, rồi gần như mất hút.

Song quẹt ngang mắt, trời đâu có mưa, mà sao mắt xay xè. Đủ thứ chuyện cần nhớ lại, mưa đừng ào xuống rửa trôi.

...

Phòng của Thiện nhận thực tập sinh.

Cao, ốm, tóc húi cua, mắt kính gọng đen, cười không có cái răng khểnh nào. Nhưng mà dễ thương.

Thằng nhóc thua Thiện 3 tuổi, ngồi được một chút lại bay qua hỏi, "chị, cái này làm sao, chỉ em với". Thiện nhíu mày, cái mặt nó vẫn trơ trơ. Thiện không đổi nét, chừng phút sau nó đơ đơ rồi mếu máo. Nhìn cái dáng lủi thủi đi về chỗ ngồi mà Thiện buồn cười hết sức.

Hồi trước làm thực tập sinh, chẳng ai chỉ bảo Thiện cái gì hết ráo. Ngày đầu thực tập, bước chân vào văn phòng không cửa sổ, nhiệt độ thấp như trong Băng đăng Đầm Sen, một đám người ngẩng đầu lên nhìn Thiện một cái rồi mạnh ai nấy cúi xuống làm nốt công việc dang dở. Có một bà chị tóc búi cao, kính không gọng trễ trên sóng mũi cao vút chẳng thèm nhìn lấy Thiện dù nửa con mắt, lạnh lùng bảo Thiện đứng đợi người hướng dẫn, mà chẳng nói chờ ở đâu, đứng hay ngồi. Rồi thế là Thiện cứ đứng cạnh cửa, không ngừng kéo áo khoác, một lần kéo là một lần siết chặt hơn, vì cảm giác như cái lạnh không chỉ quẩn quanh da thịt nữa mà bắt đầu xâm vào sau lớp vải vóc, nhập luôn vào từng tế bào da, rồi thấm vào từng nội tạng trong cơ thể. Rét buốt.

Ấy thế mà Thiện vẫn thực tập ở chỗ đó được tròn ba tháng, tại một góc bàn nhỏ bằng 4 tờ A4 ghép lại, nằm sâu trong cùng của căn phòng dù ngày hay đêm vẫn bật đèn neon sáng trưng. Ai nhờ thì làm, ai càu nhàu thì chịu, không một tấm hình chụp chung, không một bữa ăn cùng, người giao tiếp nhiều nhất có lẽ là ông chú hướng dẫn lúc nào cũng bảo con cần gì cứ email cho chú, giờ chú phải đi họp. Ngày cuối cùng Thiện lên cơ quan, ông chú cũng phải đi họp, và bà chị tóc búi cao lạnh lùng cầm báo cáo thực tập của Thiện, uyển chuyển bước vào phòng lãnh đạo xin chữ kí cùng ý kiến xác nhận, rồi nện gót giày lạch cạch xuống văn phòng xin đóng dấu.

Lúc đưa báo cáo hoàn chỉnh cho Thiện, bà chị đẩy chiếc kính không gọng bị trễ xuống lên cao ngang mắt, mặt không biểu tình nhìn Thiện hồi lâu, rồi bảo:

"Chị thấy ba tháng này em ngồi nhà có lẽ có ích hơn."

Thiện cụp mắt nhìn tờ nhận xét có hai hàng chữ "Hòa đồng, tích cực, có tinh thần cầu tiến, ham học hỏi, hoàn thành tốt công việc được giao tại nơi thực tập", cảm giác mình như một cái mầm nằm im bên trong lớp vỏ, lẽ ra phải phá vỏ để nảy lên, lại chọn lựa nằm im rồi chết yểu.

Ám ảnh cái mầm chết yểu bắt đầu theo Thiện vào những cơn mơ, cùng những cơn ho sù sụ ran rát nơi lồng ngực. Thiện hay nghĩ có khi vì ngồi ở cái chốn lạnh lẽo đó những ba tháng ròng nên Thiện mới bị những cơn ho day dẳng đeo bám đến tận bây giờ, như những cái rễ gai không ngừng lan ra.

Tan sở, thực tập sinh đi ngang qua chỗ Thiện, thả xuống một nhúm kẹo.

"Kẹo gừng đó, thấy chị ho nguyên buổi. Ho hoài, mai tróc phổi cho coi."

Thiện siết nắm kẹo trên tay, ngẩn người.

...

Song đeo tai nghe, ngồi nghe Năm tháng vội vã. Bạn nhắn tin, khoe mới nằm viện về. Song chộp điện thoại gọi tới, bạn tắt máy, nhắn tin bảo giọng còn khàn lắm, nói chuyện không nổi đâu. Hỏi làm sao mà nên chuyện, bạn kêu rằng chốn này xô bồ quá, xô bồ nên đôi lúc đâm ra kiệt sức. Song lại hỏi sao bạn không về, bạn bảo lỡ đi rồi, phải đi cho trót, chừng nào chịu hết nổi nữa thì trở về.

Bạn nói bạn muốn đến thành phố đáng sống nhất nước lập nghiệp. Ngày bạn đi, sáng làm lễ tốt nghiệp trên trường, chiều Song đưa bạn ra sân ga, rồi đứng nhìn bạn đeo balo to sụ đầy sách và một cái vali nhỏ bước lên tàu. Song không chào tạm biệt, vì Song tin ai vẫy tay chào sẽ không còn gặp lại người đã được tiễn đi. Bạn xa thành phố hai mùa nắng mưa mà bạn nhìn từng sự đổi thay suốt hai mươi hai năm trời, mang theo hoài bão ước mơ tìm thời xây dựng, mang theo cả nhớ thương lẫn lộn mà đến cùng Song vẫn giữ trong lòng.

"Đến lúc đó, còn ai ở đây?"

Song tần ngần mấy giây, gõ vào màn hình rồi xóa, xóa xong gõ lại. Cuối cùng dứt khoát xóa sạch sẽ, thay bằng dòng tin nhắn: "Ừ! Nhớ giữ sức khỏe."

Chỗ đó xô bồ thế kia, mà bạn còn trụ vững, Song ở chỗ xô bồ kém hơn này, thế mà muốn rơi rồi.

...

Những cơn ho của Thiện ngày càng dai dẳng. Nửa đêm, cuống họng ngứa rát đến mức chỉ muốn thọc tay vào cào cho rách mới thôi. Sợ Song giật mình thức giấc, Thiện khoác áo, mở cửa bước ra đầu dãy trọ, ngồi trên băng ghế đá, vừa che miệng vừa ho đến nổ phổi.

Có tiếng dép loẹt xoẹt đi tới. Dãy trọ lặng thinh, tiếng dép đột nhiên vang lên như nện vào lồng ngực một cú bất thình lình. Anh trai phòng đối diện luộm thuộm áo thun nhào nhĩ, quần lửng đen, một tay đút túi một tay cầm điếu thuốc, vừa rít một hơi dài vừa bước lại gần. Thiện ngồi nép qua một bên, nhưng anh trai không ngồi xuống ghế đá, đứng tựa vào cổng nhà trọ nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm.

Bóng đèn tròn có nón chụp tụ ánh sáng vào một chỗ, rọi xuống người đàn ông cao gầy. Bóng đổ dài trên nền gạch xi măng xám ngắt, cô độc và lặng lẽ. Bao quanh cái bóng, là từng gợn thuốc vây lấy, tản ra, rồi biến mất.

Thiện có cảm giác như mình đang đứng trước một cái cây thật cao, chỉ có hai cành, đen sì, trơ mốc, khẳng khiu, từ từ nó mờ dần, hư ảo, cho đến khi trước mắt chỉ còn một màn trắng toát rồi tự nhiên tối sầm đi.

...

Song cầm gào mên lưng lửng cháo trắng đặc sệch, đứng chờ đến lượt mình rút tiền ở cây ATM dưới trời nắng chói chang. Còn hai người nữa mới đến lượt, Song lôi điện thoại ra coi giờ rồi nhìn bâng quơ sang bên kia đường. Một tốp người ngồi bệt trên vỉa hè, trước bờ tường bong tróc sơn vữa và những dòng chữ mời gọi khoan cắt bê tông, áng chừng đang đợi người thân còn khám bệnh chưa trở ra. Một bác già còn đội nguyên mũ bảo hiểm vừa ngồi chồm hổm vừa ngủ gật. Một cô trung tuổi đội mũ rộng vành kê dép ngồi bó gối, ôm khư khư cái túi xách trước ngực, chống cằm nheo mắt nhìn sang bên đây mà Song không biết là nhìn cái cổng bệnh viện tấp nập người ra người vào, nhìn xe chạy qua chạy lại, hay mờ mịt nhìn vào khoảng không vô hình nào đó. Một anh thanh niên xếp bằng, lưng thẳng tắp dựa vào tường, mặt cúi xuống bấm bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại vỗ đùi bôm bốp. Một chị gái ngồi trên ghế nhựa thấp của xe nước mía, hút rột rột li nước đã cạn nhách, vừa hút vừa nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Mấy bác xe ôm ngồi cạnh nhau im lặng đợi khách, thi thoảng với qua nhau để châm nhờ điếu thuốc. Bà chị bán nước mía đội nón lá, khẩu trang che kín mặt, đứng chống nạnh tán gẫu với bà chị bán đậu phộng luộc cũng trùm chẳng khác gì ninja.

Song chẳng biết những con người ở bên kia đường đang sống trong hoàn cảnh nào, nhưng Song biết mỗi người có ít nhất một bí mật.

Tỉ như Song thương bạn mà Song không nói. Không bao giờ nói.

Vì khuya hôm qua khi đang ngồi thức trắng đợi Thiện truyền xong chai nước biển, Song lướt Facebook và nhận thông báo mới, rồi thấy trang cá nhân vốn phủi bụi của bạn đã thay đổi avatar hình bạn và một cô gái tóc tém có đôi mắt biết cười.

Lúc ấy, đột nhiên Song nhớ đến cây sen đá mà mình trồng gần hai tháng đã chết ngắc hôm qua, sau hơn một tuần rụng từng cánh một. Vì Song chăm tưới nước, mà lại quên đem chúng ra nắng để phơi khô.

Người rút tiền cuối cùng rời đi, sau khi phun ra một câu chưởi thề cùng thông báo "Máy hết sạch tiền rồi."

...

Thực tập sinh sững sờ nhìn Thiện quấn cái khăn len dày cộm quanh cổ, má hóp lại và trũng mắt sâu hơn. Thiện mỉm cười qua khẩu trang y tế, thế mà nó vẫn nhận ra và cười lại, chắc là nhờ con mắt Thiện nheo nheo. Thực tập sinh vẫn chìa tay ra cho Thiện một nắm kẹo gừng, cười thiệt tươi, mắt hấp háy. Lúc Thiện vừa nhận lấy, thực tập sinh trở tay nắm chặt lấy tay Thiện, dùng cái nóng hâm hấp của bàn tay to bè ấp lấy cái lạnh tỏa ra từ những đốt ngón tay gầy xương trắng bệch.

"Chiều nay em đưa chị về."

Thực tập sinh chở Thiện vào hẻm nhỏ ăn cháo lòng, lại dẫn Thiện vào Mộc uống trà gừng nóng ấm từ cuống họng xuống tận ổ bụng. Thiện cười híp mắt nghe thực tập sinh kể chuyện ở giảng đường, rồi chuyện ở quê, về những ruộng lúa bạt ngàn vẫn còn cá lóc đồng bơi lẫy bẫy, về những mùa nước nổi chèo ghe đi hái so đũa với điên điển về nấu canh chua, về những lần lội rạch bắt ba khía về làm mắm ăn chung với khế chua chuối chát. Rồi thực tập sinh hỏi Thiện ở phố núi có bao giờ đi cưỡi voi, Thiện vừa cười vừa mím miệng ho, nói voi chẳng dám cho Thiện cưỡi, vì sợ xương đâm trúng, Thiện gầy tong gầy teo thế này mà.

"Nhưng mà trước khi chết, chị sẽ cố gắng đi cưỡi voi một lần."

Nói tới đó, thực tập sinh im bặt.

Đôi khi người ta im lặng, là lúc người ta muốn nói nhiều lời nhất.

Thực tập sinh chở Thiện về tới cổng nhà trọ, đưa tay cởi nón bảo hiểm ra giúp Thiện, rồi quay xe lại. Lúc Thiện vừa định giơ tay chào tạm biệt, thực tập sinh tự dưng gạt chống xe cái tạch.

"Chị, làm bạn gái em đi, em sẽ đi cưỡi voi với chị..."

Đêm, bóng đèn tròn có nón chụp bằng nhôm chiếu xuống tấm lưng to rộng của thực tập sinh đang ôm trọn Thiện vào lòng siết chặt, hắt trên nền đường một vệt dài kéo mãi đến khoảng không đen kịt mà đèn không soi rọi tới. Tiếng thực tập sinh thì thào bên tai, Thiện nhắm mắt lại, buông lỏng tay, lắng nghe tiếng thở phì phò ngày càng nặng nề của mình, lẫn tiếng phổi ì ạch nhấp nhô bơm thải khí.

Một cái ôm siết nhưng bơ vơ, vì chẳng có vòng tay nào vòng qua đáp lại.

Sau hôm ấy, nắm kẹo gừng vẫn nằm trên bàn làm việc của Thiện, chỉ là người đưa đã quay lưng lại, đối diện với màn hình máy tính có những con voi đang giơ vòi như cố bắt lấy thứ gì đó ở trên cao.

...

Bạn về lại thành phố một tháng.

Không phải để chạy trốn những áp lực đè nặng mà bạn hay kể Song nghe. Bạn dắt theo cô bạn tóc tém có đôi mắt hay cười vào thăm thú thành phố mà bạn lớn lên, đã quen thuộc đến từng hẻm ngách.

Bạn thông báo với Song ngày xuống sân bay, Song cáo bận không đi đón, cũng chẳng góp mặt vào những buổi cà phê mà bạn hẹn với bạn học cũ. Thế mà lúc tan ca chạy trên đường về nhà, Song đột nhiên muốn bắt gặp bạn giữa cơ man người giữa đường đông nghịt. Song khóc một quãng đường lâu. Khẩu trang ướt nhẹp nước mắt nước mũi mà người ta vẫn bình thản chạy qua Song đi tuốt, và đèn giao thông vẫn cứ đều đều bật đỏ sáng xanh, để một đám người đi ngang qua một đám người, một đám người nhìn một đám người đi ngang qua mình trong mấy giây ngắn ngủi.

Đêm bạn lên sân bay về ngoài ấy, Song nằm dài nghe lại Năm tháng vội vã, nhìn cành cây đập vào cửa sổ chan chát, rồi quay sang ôm lấy Thiện nức nở. Thiện bị đánh thức giữa giấc mơ rơi vào khoảng không nào đó tối om ngoài vũ trụ chẳng có oxi, nhìn cái chăn cuốn lấy Song run rẩy, im lặng không nói.

Người ta im lặng, vì người ta không còn điều gì để nói.

Gió ngoài trời gào thét, lặng dần, rồi im bật. Ngoài kia, một tia chớp rạch ngang đường chân trời.

Dông đến.

...

Thực tập sinh kết thúc đợt thực tập ngay ngày Thiện xin nghỉ để tái khám. Hôm sau vào công ty, Thiện nhìn hũ kẹo gừng đặt trên bàn làm việc, lặng lẽ siết chặt áo khoác. Mở hộp lấy ra một viên, xé vỏ, bỏ vào miệng, nhắm mắt lại cảm nhận vị gừng cay nồng lan dần dần vòm miệng, rồi một luồng nóng ấm tỏa đến từng mô bào. Nhưng tim Thiện vẫn lạnh.

Chẳng có thứ kẹo nào có thể thay thế thuốc chữa bệnh, cũng như chẳng có phép màu nào có thể quét sạch những nỗi đau. Những cơn mơ rơi vào khoảng không nào đó nằm sâu trong vụ trụ bao la chẳng hề có oxi vẫn cứ len lỏi vào những giấc ngủ nông sâu giữa chừng, có điều nay đã có thêm những viên kẹo gừng cứ bay lởn vởn xung quanh mỗi khi Thiện bấu lấy cổ mình, miệng há rộng để cố đớp lấy không khí, để rồi tan thành bụi trắng khi Song trở mình quay qua ôm chầm lấy Thiện, miệng thì thào tên ai đó chẳng rõ thanh âm.

Cứ thế năm tháng liền, mỗi khi hũ kẹo gừng hết sạch, một hũ kẹo gừng mới lại nằm chiễm chệ trên bàn làm việc, như khiêu khích kiên nhẫn của người nhận xem có thể phớt lờ người đưa hay không. Rồi khi chiếc kẹo cuối cùng của hủ kẹo mới nhất đã tan mất, đột nhiên Thiện muốn ăn canh chua bông điên điển, muốn lội bùn bắt ba khía trong hang, muốn đi vớt ốc rồi nhìn cá lóc chạy ngoài đồng. Lá phổi chằng chịt những cái rễ cắm sâu, bắt đầu cựa quậy để phập phồng hít thở.

Tiếng thực tập sinh vang lên sau một tiếng tút. Thiện nói, nhẹ như tiếng lá cây trở mình trong gió.

"Chị nhớ em."

...

Song đứng đợi ấm nước sôi, nhìn Thiện lui cui xếp quần áo cho vào vali, chuẩn bị sáng mai về thăm quê. Chuyến đi về miền sông nước ở đầu nam đất nước mà Thiện mới trở lại thành phố hôm qua có lẽ rất vui, bằng chứng là sắc mặt Thiện nhìn hồng hào hơn thấy rõ, và Thiện hay khe khẽ hát một làn điệu dân ca mà Song từng nghe thấy trên sóng radio, thỉnh thoảng đọc tin nhắn của ai đó lại cười mỉm mỉm.

Song bắt đầu nghĩ về những cái rễ gai bắt đầu bị đứt lìa, rồi tắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại vang lên mồn một giữa đêm.

Bạn dùng số khác gọi điện cho Song, hỏi tại sao lại trốn tránh bạn cả nửa năm như tránh bão.

Song cười, giả ngây, tại bạn có bồ rồi.

Bạn bảo bạn đang ở thành phố, muốn gặp Song, rất muốn gặp Song.

Song im lặng. Biết bao nhiêu lần im lặng mãi cũng thành quen, từ có vô vàn điều muốn nói cùng nhau trở thành chẳng còn điều gì để nói. Lại một cái cớ đưa ra để tránh phải chạm mặt nhau rồi ngượng ngùng sượng sạo. Bạn có lẽ vẫn như ngày xưa, ngồi kể cho Song nghe đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, thế nhưng Song đối diện với bạn chỉ còn lại những hụt hẫng và buồn thinh chẳng thốt nên lời. Bạn có tội tình gì đâu, Song thì cơ man nào tội, mà cái tội lớn nhất là thương bạn mà không dám nói, bạn có bồ rồi vẫn còn thương, thương rồi đâm ra hờn ghét oán trách bạn sao chẳng bao giờ nhìn đến Song một lần.

Song nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng anh trai đối diện vẫn khóa kín mấy hôm rồi. Im lìm, tối đen, chậu hồng leo để trước cửa đã bắt đầu rũ xuống rệu rã, trông như chỉ chạm nhẹ là rơi rụng từng phần từng phần một.

Rồi đột nhiên Song thì thào hỏi bạn, nếu ngày đó Song nói Song thương bạn, bạn có ở lại thành phố này không.

Bạn không đáp, cũng không cúp máy, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang vọng trong điện thoại cho Song biết bạn vẫn còn bên kia đường dây nằm đâu đó ngoài kia giữa lòng thành phố. Thứ đường dây vô hình mà Song chẳng thể nắm lấy đầu bên này, rồi kéo thật nhanh thật nhanh để nó dẫn bạn đến bên Song ngay tức khắc.

Đến tận sau này Song vẫn còn nhớ, khi bạn nói xong câu ngoài kia là nơi mà bạn thuộc về, có người bạn thương chẳng muốn rời khỏi, bàn tay đang ghì chặt chiếc điện thoại áp sát vào tai đến nóng hổi của Song bỗng chốc buông lỏng, rồi rơi xuống nền nhà, vang lên một tiếng bốp thanh thoát. Thiện giật mình ngừng tay, sau đó im lặng nhìn Song từ từ ngồi sụp xuống.

Song không khóc. Hốc mắt khô ran. Nhưng Song cứ nhìn mãi cái bóng của mình ở trên bức tường trắng toát. Song bất động, nó bất động. Song đưa tay vuốt ve cái bóng, nhưng nó chẳng thể với một cánh tay nào ra để vuốt ve Song.

Ấm điện tít tít báo nước sôi.

Song chợt nghĩ ngày mai mình phải tưới cho chậu hồng leo thôi héo rũ.

...

Ngày xx/xx/xxxx: TIN KHẨN. Hôm nay, chuyến tàu hỏa Bắc Nam xuất phát từ ga S. đến ga H. bất ngờ phát nổ tại toa hạng nhất khi đang đi qua địa phận tỉnh G. Vụ nổ đã ảnh hưởng đến 2 toa liền kề, làm 40 hành khách và 3 nhân viên đoàn tàu thiệt mạng, 10 hành khách bị thương nặng đang cấp cứu khẩn cấp. Nguyên nhân sự việc đang được điều tra làm rõ.

Ngày xy/xx/xxxx: TIN ĐIỀU TRA. Các cơ quan chức năng vẫn đang tích cực điều tra nguyên nhân sự cố phát nổ của chuyến tàu lửa mang số hiệu MM381. Theo đánh giá, đây là một tai nạn nghiêm trọng chưa từng có trong lịch sử giao thông nước nhà. Kết quả sơ bộ ban đầu ghi nhận, một nạn nhân bị thương nặng đã hồi tỉnh và tường thuật lại vụ việc mâu thuẫn giữa hai hành khách thuộc toa hạng nhất, sau đó một người đã làm phát nổ chất nổ cấm đã chuẩn bị từ trước ngay tại toa. Sau khi đối chiếu nhận dạng, cơ quan chức năng nhận định hành khách bị tình nghi hiện vẫn còn sống sót và đang được điều trị tại bệnh viện. Sự việc vẫn đang được làm điều tra làm rõ.

Ngày yy/yy/xxxx: TIN KẾT LUẬN ĐIỀU TRA. Sau hơn một tuần ráo riết điều tra nguyên nhân vụ tai nạn của chuyến tàu MM381, cơ quan chức năng đã công bố nguyên nhân sự việc và tiến hành xử lý liên đới. Theo đó, nam hành khách N.H.H (nguyên quán tỉnh Đ.) nảy sinh tình cảm với nữ hành khách N.V.T (nguyên quán tỉnh Đ.) nhiều năm liền nhưng không được đáp trả. Sau khi H vào thành phố S sinh sống, gặp lại T. đang cùng bạn trai hiện tại là anh T.D.B đi du lịch. Cơn ghen nổi lên, H. nảy sinh ý định giết chết B. để giành lại chị T. Sau nhiều lần hành động nhưng bất thành, H. tiếp tục theo dõi và biết T. cùng bạn trai sẽ trở về tỉnh Đ. trên chuyến tàu MM381. Lúc này, H. cố tình đặt vé cùng toa, xuất phát cùng lúc với T., mang theo chất nổ lỏng tự chế lên tàu để đợi đến thời điểm chín muồi sẽ cho phát nổ. Trong quá trình hành động, hành khách H.K.T (nguyên quán tỉnh G.) phát hiện ý đồ của H., hai bên nảy sinh cự cãi, nhưng không kịp ngăn cản, sau đó tai nạn xảy ra.

Song xem đi xem lại những bản tin online kia đã hàng nghìn lần, kể từ ngày chuyến tàu số hiệu MM381 chính thức ngưng hoạt động sau vụ tai nạn thương tâm ngày đó. Xem đến độ thuộc nhằm lòng từng câu từng chữ, mỗi lần nhắm mắt lại đều mường tượng ra được từng chi tiết một.

Những cái tên chạy quanh trong đầu, tên hung thủ, tên nạn nhân, xếp chồng lên nhau, dính vào nhau, rồi đứt đoạn.

Hôm nay cũng vậy, đọc xong Song lại ra ban công đứng nhìn xuống đường, trong khi lũ trẻ chạy rộn quanh trong nhà chơi đuổi bắt ầm ĩ, thi thoảng lại réo ầm mẹ ơi inh ỏi. Dưới đường, xe bóp còi, xe chen xe, xe nối đuôi nhau đi về hai hướng, tách ra ở ngã tư, rồi quấn vào nhau ở vòng xoay tròn năm sáu ngã rẽ. Xa xa, đường chân trời một màu ráng đỏ, không một gợn mây, trong vắt.

Đã mười lăm năm rồi.

Dãy trọ cũ đã bị đập bỏ để quy hoạch cho dự án mới từ mười năm trước. Trước đó năm năm, đồ đạc Thiện để lại, Song xếp hết vào một thùng giấy to rồi gửi về quê. Thu dọn lặng lẽ, đóng gói lặng lẽ, gửi đi cũng trong một buổi chiều lặng lẽ đến mơ hồ. Ngày Song kéo vali nặng trĩu ra khỏi khu trọ, trời không nắng, bóng đèn tròn có mũ chụp bằng nhôm không bật sáng, không có cái bóng nào hắt trên nền gạch xám ngắt.

Phòng trọ đối diện vẫn đóng cửa im lìm. Chậu hồng leo trước cửa phòng ấy đã chết khô, trong cái đêm báo chí cập nhật tin tức về nguyên nhân vụ tai nạn tàu lửa thảm khốc.

Nó không chết vì thiếu nước.

Song đã tưới cho nó thật nhiều, thứ nước sôi ở 100 độ C vẫn còn nghi ngút khói.

"Mày có sống, cũng chẳng còn ai chăm nữa."

Song đã thì thào với nó những lời cuối cùng như thế, bởi chủ nhân của nó sau khi thú nhận hết mọi chuyện với cơ quan chức năng ngay trên giường bệnh, cứ thế mở to mắt nhìn lên trần nhà rồi tắt thở. Bác sĩ nói đó là ánh mắt cũng những người thảng thốt nhận ra lỗi lầm của mình. Nhưng Song nói đó không phải là lỗi lầm.

Đó là tội ác.

Tội ác mang đi bạn. Mang đi Thiện. Mang đi cả cô gái tóc tém mà Song đã chúc phúc nhất định phải răng long đầu bạc bên bạn.

"Chết bỏ..."

Họ chết bỏ Song rồi, còn Song bơ vơ, đối diện với những bức tường, vuốt ve cái bóng của chính mình trong căm lặng. Song nghe tiếng ho sù sụ day dẳng vọng về trong những cơn mê, tiếng điện thoại rơi xuống đất vỡ nát như cái lần cuối nghe bạn bảo rất muốn gặp Song.

Nhiều năm liền, hàng đêm dài, đến khi tự Song bảo Song, mày phải ra khỏi bóng đêm này thôi Song ạ.

Vậy là Song vùng vẫy đi ra, thoát khỏi những ám ảnh về bạn, về Thiện, về cô gái tóc tém, bắt đầu một cuộc sống bình thường với những niềm khao khát của nhân sinh: có thu nhập, lập gia đình, và có những đứa trẻ tay bế tay bồng mở to đôi mắt đen lay láy nhìn Song, nhìn đời.

Song không xếp nỗi đau vào quá khứ, bởi không quá khứ nào chứa đựng được hệ lụy từ cả một loạt mất mát chấn động kinh khủng như thế. Song để nó trôi dần theo tháng năm vội vã, chậm rãi đợi nó tiêu thất từ từ trong cõi vũ trụ vĩnh hằng chìm nổi những nỗi đau, mà mỗi người là một thực thể bé nhỏ biết nghĩ suy và luôn khao khát có được những thứ mình mong muốn, dẫu sau đấy là cả những đêm tức tưởi hay những giấc mơ thiếu mất oxi...

"Mẹ ơi, em làm đổ hủ kẹo gừng của bố rồi!"

Tiếng đứa con nít hét lên đột ngột. Song quay người bước vào phòng khách, mỉm cười nhìn lướt qua khung ảnh treo trên tường, rồi ngồi bệt xuống chơi cùng hai đứa nhóc đang tranh nhau nhặt kẹo gừng bỏ vào hủ.

Trong ảnh, người đàn ông cao, ốm, tóc húi cua, mắt kính gọng đen, cười không có cái răng khểnh nào, đang ôm lấy eo Song trong chiếc váy cưới trắng ngần, nhìn thẳng vào ống kính. Dưới khung ảnh, một tượng voi bằng đất nung có chiếc vòi giơ lên, như đang bắt lấy thứ gì đó ở trên cao tít tắp...

Linh Phong

Ngày đăng: 09/12/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Remote life
 

Giá như cuộc sống là một chiếc điều khiển từ xa....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage