Người qua đường năm đó
Tôi nhận ra cuộc sống chưa bao giờ là hoàn hảo về mọi thứ, chỉ là người ta biết chấp nhận và dung hòa để làm tốt nhất những công việc khác nhau mà thôi.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Tôi gặp anh vào một chiều thu tháng tám, giữa lúc đang có một vài điều rối ren như cố len lỏi vào cuộc sống của tôi những gam màu ảm đạm, cả một sự bất định khiến mình dường như bị bỏ rơi giữa khung trời tăm tối, rợn ngợp mà ở đó bản thân chẳng khác nào chú chim non đang lạc hướng tìm đường giữa cõi mơ hồ đầy ảo vọng.
****
Tất cả mọi rắc rối đều bắt đầu từ câu chuyện ngày ấy. Ba tôi ngoại tình. Ngày nào cũng vậy, những cuộc cãi vã, những bữa cơm không vẹn tròn vì những lời lẽ chẳng hay ho từ ba tôi, những giọt nước mắt ngầu đỏ chỉ trực trào ra từ đôi mắt mẹ là tất cả những cảnh tượng luôn lặp lại, kéo dài và ám ảnh tôi trong suốt những năm tháng tuổi trẻ ấy. Trừ khi đi học, trở về nhà tôi lại bị chìm đắm trong những trận chiến tranh không hồi kết.
- Ông lại nghe điện thoại của con nào.
- Bà im đi. Đây là đối tác làm ăn của tôi.
Ngày ấy tôi còn chưa phân định được giả thật như thế nào? Duy chỉ có một thứ luôn tồn tại trong con người tôi lúc ấy là sự khó chịu và cảm giác hoài nghi đan xen về tình cảm của ba mẹ. Kể một chút về gia đình của tôi: ba tôi làm việc ở cơ quan thuế của tỉnh, còn mẹ tôi là giáo viên ở một trường tiểu học. Kinh tế chẳng phải thiếu thốn gì, đặc thù nghề nghiệp khiến cho thời gian gia đình được quây quần bên nhau là một chuyện khó. Bởi vậy những xa cách và hiểu lầm diễn ra là điều dễ hiểu.
Ngày cuối tuần định mệnh của năm đó, ba tôi ra ngoài quên điện thoại, khi đó tiếng chuông tin nhắn báo về chiếc iPhone của ba đặt trên bàn với nội dung đầy tình tứ từ một cô gái lạ. Vô tình ngay lúc đó mẹ tôi đọc được và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Những ngày sau đó, sự ngờ vực mâu thuẫn cứ dâng đầy trong căn nhà lạnh lẽo. Cuộc sống gia đình từ bao giờ đã phủ lên một thứ chủ nghĩa độc lập, không còn những câu chuyện sum họp vào mỗi buổi tối sau khi ăn, cũng chẳng còn sự quan tâm mà trước đây tôi cho là phiền toái từ ba mẹ.
- Ông viết đơn ly dị đi, tôi ký.
- Bà...bà thật là...
****
Mấy tháng sau, khi không thể tiếp tục đối mặt được với việc đó mẹ tôi quyết định ly thân, bà bỏ về nhà ngoại. Căn nhà càng thêm trống trải. Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với tôi khi sắp sửa bước vào kì thi đại học vốn quan trọng nhất của cuộc đời. Chán nản tâm lý, áp lực và cảm thấy bản thân thật vô dụng vì chẳng giúp được gì để có được sự hài hòa nhất trong câu chuyện của ba mẹ, tôi đã có một hành động theo lý trí đầy mạo hiểm: rời nhà lên thành phố một mình, quyết định bỏ luôn việc học đang dở dang và cả ước mơ về ngôi trường Đại học ở phía trước, dù cho ở trên đó tôi chẳng có lấy một người họ hàng thân thiết nào để nhờ cậy, cũng chưa biết mình sẽ làm nghề gì và sống ra sao ở một nơi lạ lẫm như thế, chỉ có một điều chắc chắn mà tôi luôn ngầm định rằng mình sẽ không bao giờ quay về ngôi nhà chỉ toàn là lạnh lẽo và cãi vã.
Như một người lạc loài giữa đường phố đông đúc, phồn hoa, dòng người kia vẫn hối hả ngược xuôi trên con đường trải dài phía trước. Khi đang mải miết tìm kiếm cho mình một ngôi nhà trọ tạm ổn, tôi vô ý va vào một anh người lạ khiến sấp giấy tờ trên tay của anh rơi lả tả, trong giây phút cuống quýt tôi xếp lại sấp giấy tờ và liên hồi xin lỗi anh. Nhìn tôi đúng mã lơ ngơ của một đứa ở quê mới lên thành phố, anh hỏi:
- Em ở quê mới lên à?
- Dạ!!!
Sau mấy câu hỏi han, anh dẫn tôi về xóm trọ chỉ đơn giản là xóm trọ của anh còn phòng cho thuê. Hôm đó thực sự là kỷ niệm đáng nhớ trong đời tôi, anh kể chuyện với tôi như tâm sự với một người em, anh tỏ ra là người đứng đắn - đó là cái đứng đắn của một người từng trải và thấu hiểu, bởi thế mà anh phần nào đoán được tôi bỏ nhà đi. Câu chuyện của anh cứ theo lẽ tự nhiên mà đến với tôi đầy cảm động và còn đúng thời điểm trong hoàn cảnh của tôi lúc đó. Nhà anh nghèo, ba mẹ không đủ tiền cho anh đi học, anh phải tự đi làm lấy tiền đóng học phí và nuôi sống bản thân. Tôi thực sự cảm phục trước một con người giàu nghị lực như anh, chẳng thể dấu được nỗi lòng của mình, tôi đã kể hết câu chuyện về gia đình mình chỉ để được giải tỏa nỗi lòng với một người bạn mới quen. Anh khuyên tôi nên trở về quê tiếp tục ôn thi vào đại học, anh bảo con đường tương lai phía trước đang rộng mở, đừng tự đóng cánh cửa ước mơ hay khóa chặt mình chỉ vì những khó khăn vụn vặt ở đâu đó.
Thực ra, không cần phải đợi đến lúc anh khuyên giải, tôi đã tự thức tỉnh mình sau câu chuyện về cuộc đời của chính anh. Một cảm giác hổ thẹn nhiều hơn là xúc động, bởi anh đã vượt qua thời khắc đầy khó khăn đó, còn tôi một đứa vốn sinh ra đã chẳng thiếu thốn gì, có đầy đủ điều kiện để đi học, được ba mẹ yêu thương và chiều chuộng. Tôi nhận ra cuộc sống chưa bao giờ là hoàn hảo về mọi thứ, chỉ là người ta biết chấp nhận và dung hòa để làm tốt nhất những công việc khác nhau mà thôi.
****
Buổi sáng ngay sau hôm nói chuyện với anh, tôi vội vã đón chuyến xe khách đầu tiên từ bến trở về nhà và nung nấu trong mình kế hoạch ôn thi vào đại học. Cuối cùng, sự quyết tâm cũng được đền đáp xứng đáng, năm đó tôi đã trúng tuyển vào ngôi trường mà tôi mơ ước đúng như sự kỳ vọng của ba mẹ.
Như lời đã hứa với tôi, ba mẹ tôi đã hòa hợp, niềm hạnh phúc gia đình đã trở lại nhờ giá trị của khoảng thời gian xa cách. Tôi nhận ra mọi thứ sẽ trở nên khác đi nếu con người cho nhau thời gian để thay đổi.
Cho đến sau này, khi đã trở thành một cô phóng viên năng động, tôi vẫn sẽ không thể quên lần gặp định mệnh giữa tôi và anh – một người qua đường lạ lẫm ấy. Câu chuyện về nghị lực của anh giống như một cuốn sách đời thường kì diệu kéo tôi về giữa khoảng khắc cuộc đời đang dần đi vào mịt mờ và vô nghĩa. Cũng từ câu nói: "đừng bao giờ tự khép cánh cửa tương lai của đời mình chỉ vì những khó khăn vụn vặt ở đâu đó" của anh sẽ mãi là bài học tinh thần, là câu nói khắc ghi để tôi sống tốt hơn cho những hành trình tiếp theo của cuộc đời dù trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa.
Cảm ơn anh - một người qua đường đã thay đổi khoảng khắc cuộc đời tôi trong buổi chiều thu đẹp lạ lùng của những năm tháng ấy....
Nhíp