Chú mèo kiêu hãnh
Kiêu hãnh và thận trọng, dữ tợn và liều lĩnh có lẽ là thứ đã giúp tính mạng của nó được toàn vẹn. Nhưng trong xã hội loài người tranh đấu cũng rất tàn nhẫn, chắc cũng chỉ có những con người cứng cỏi, mới có thể hiên ngang lướt qua những sóng gió bão bùng của cuộc đời để đi đến ánh sáng chiều tà ở cuối con đường. Ai rồi cũng sẽ chết, kể cả lũ mèo cũng vậy, nhưng tính cách và bản năng kiêu hãnh sẽ khiến người ta vượt qua mọi chông gai để chiến thắng số phận.
(truyenngan.com.vn - Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")
***
Dương dọn đống đồ ở gian bếp bỗng thấy có tiếng mèo con kêu. Chuyển chiếc thùng cát tông, anh nhận ra có bốn chú mèo con chưa mở mắt đang nằm quằn quại trên một chiếc bao cũ. Xung quanh có mùi hôi đến lạ, quanh chỗ những con mèo nằm, là cái xác của một con chuột nhắt đã mất cái đầu.
Dương lớn giọng gọi lên nhà trên:
- Mẹ ơi nhà mình có mèo!
Bà Thiều đang dọn tủ thờ ở gian trên bèn đặt cái chổi lông gà qua một bên rồi xuống bếp. Bà nhìn về phía Dương, mừng rỡ nói:
- Chắc có con mèo cái ở đâu về đây ở, rồi đẻ con ở đống bao cũ. Tội nghiệp lũ mèo con, lên cơn đói lắm nên mới kêu dữ thế.
Bà Thiều nhìn quanh quẩn rồi hối Dương:
- Cũng tới giờ chiều phải nấu cơm rồi. Con đi vo gạo, rồi lấy một lần nước gạo đặc đun sôi, thả ít đường vào cho mẹ.
Đun nước gạo xong, bà Thiều khuấy nước gạo cho còn âm ấm, rồi đổ vào một cái đĩa mỏng và đưa đến gần cho lũ mèo con. Bà nói:
- Nấu nước gạo thử xem chúng nó có ăn không.
Rồi bà dọn xác con chuột chết, để lại một góc bếp có nguyên cái bao cho lũ mèo nằm. Lũ mèo vẫn kêu rên, thân mình chúng quằn quại, chúng mò tới mép cái đĩa ngửi ngửi nhưng không ăn. Dương đang chăm chú nhìn lũ mèo thì bỗng thấy tiếng mèo kêu gầm gừ. Nhìn ra phía cửa bếp, anh thấy một con mèo mướp đen lông đang dựng đứng miệng khè khè kèm âm thanh dọa nạt. Bà Thiều rửa bát ở ngoài sân thấy vậy liền nói:
- Mẹ chúng nó về rồi đấy. Con ra ngoài này để cho nó vào cho con nó ăn.
Dương đi ra ngoài. Con mèo cái lững thững bước vào, nó vẫn liên tục kêu lên những âm thanh ngao ngao. Lũ mèo con ngửi thấy hơi mèo mẹ. Chúng kêu lên inh ỏi. Mèo mẹ đến gần lũ mèo con, nó thấy cái đĩa có đổ nước gạo. Nó ngửi ngửi một lúc rồi bỗng thè lưỡi liếm nước gạo. Dương sợ mèo mẹ uống hết nước gạo bèn kêu lên:
- Mẹ ơi con mèo mẹ uống mất nước gạo rồi.
Bà Thiều cười sáng nói:
- Để cho nó ăn, cho nó có sữa còn cho con nó bú.
Dương quan sát lũ mèo, nhưng trời tối rồi, cũng tới giờ cơm. Anh đứng dậy xào nấu vài món rồi bưng lên gian trên cho cả nhà dùng bữa. Bẵng đi chuyện lũ mèo, hôm sau đi học về sực nhớ ra chúng, anh bèn chạy xuống bếp tìm. Nhưng ở chỗ cái bao cũ, lũ mèo con đã biến mất, chỉ còn mình cái đĩa nằm trơ trọi.
Dương buồn thiu, lũ mèo không còn, anh cảm thấy mình dường như vừa bị mất mát đi một thứ gì đó rất lớn.
Cạnh nhà Dương là một cái máy xát gạo, trước đây bố anh mở cho ông bác ở dưới quê lên trên này kiếm kế sinh nhai, hai anh em cùng làm. Nhưng giờ bố anh nhường hẳn cho ông bác tiệm xát thóc. Ông bác tên Hải, người thấp lùn lại bụng phệ nhưng rất vui tính. Chiều chiều khi rảnh việc, ông Hải lại ưỡn cái bụng phệ lê la khắp xóm.
Thấy Dương trong bếp, ông Hải đi qua ngó vào hỏi:
- Dương! Đang làm gì đấy, bố mẹ mày đâu?
Dương chẳng buồn đáp, chỉ trỏ tay lên nhà trên. Ông Hải thấy lạ, nhưng cũng chẳng hỏi. Lên tới nhà trên ông buôn chuyện, một lúc thấy bà Thiều kể chuyện con mèo. Ông liền vỗ đùi cười khanh khách nói:
- Tưởng chuyện gì, hóa ra là chuyện lũ mèo. Anh biết chúng nó ở đâu rồi.
Bà Thiều háo hức hỏi:
- Chúng nó ở đâu hả anh?
Ông Hải nhấp ngụm chè tấm tắc nói:
- Mấy hôm nay lũ chuột phá phách cái máy xát ác quá, tự dưng lại im bặt. Anh thấy lạ, dọn đống thóc tìm chuột thì phát hiện ra con mèo cái cắp cả bốn con con ủ sau một cái bao, chỗ gần tải xay bột ngô.
Bà Thiều gật gù:
- Chắc con mèo cái đó là mèo cái hoang, mèo cái hoang sợ người. Chỗ bếp em dọn sạch quá, nó không nấp được mắt người nhìn, nên nó cắp con nó sang bên ấy.
Dương biết chuyện, năn nỉ ông bác cho qua xem mèo. Ông Hải đồng ý, xem xong anh mới nhẹ lòng. Lũ mèo vẫn có bốn con đủ cả.
Ông Hải khề khà:
- Máy xát này lắm chuột, xem ra con mèo cái này vớ bở, lại béo đẫy lên cho mà xem.
Bầy mèo ngày một lớn dần, và cũng rất háu ăn. Nhưng kèm theo đó là số lượng chuột cũng suy giảm. Gần đây mèo mẹ gầy rộc đi, chắc nó đã nhường thức ăn cho lũ con của nó. Lũ mèo con đã ăn được thịt và cũng đã bắt đầu tập tành đi săn chuột. Thấy lũ mèo đói, sau mỗi bữa cơm, Dương thường để dành cho chúng một đĩa cơm thừa có trộn lẫn với thức ăn. Ban đầu đĩa cơm để thiu quá hai ngày, lũ mèo cũng chẳng đến gần. Nhưng rồi chúng đói quá, con mèo mẹ đánh liều chạy đến ăn cơm. Thấy không có vấn đề gì, lũ mèo con cũng nhao nhao chạy đến để ăn. Đĩa cơm chẳng mấy chốc bị chúng ăn sạch bay. Lũ mèo đã lâu không được ăn một bữa no nê như thế, con nào con nấy ưỡn bụng rúc vào chỗ trốn để nằm ngủ.
Thấy chúng đã bắt đầu ăn cơm, mỗi bữa ăn xong, Dương lại đặt đĩa cơm ở ngoài vại nước. Anh phỏng theo tiếng mèo mẹ gọi con để gọi chúng đến. Lũ mèo quen dần, đến nỗi mỗi khi anh gọi meo meo là cả đủ năm con đều sẽ xông ra dương đôi mắt hau háu nhìn quanh. Có lúc chẳng phải bữa mà Dương gọi đùa thì chúng cũng xông ra. Lũ mèo quen thói ăn cơm bỏ ăn thịt chuột. Đám chuột lại hoành hành, nhưng vì sợ hơi mèo, nên chúng cũng không dám quấy nhiễu nhiều.
Những bữa cơm cho mèo ăn, Dương lân la tới gần chạm nhẹ muốn vuốt ve chúng. Lũ mèo gầm gừ kêu ngao ngao cảnh giác, miệng vẫn ăn rau ráu. Có lần Dương thử sờ vuốt ve thì bị chúng cào cho chảy cả máu tay. Rồi chúng cũng lại quen, con mèo mẹ như được thuần dưỡng ngoan ngoãn hơn hẳn. Đã có lúc Dương vuốt ve nó thoải mái mà nó chẳng hề kêu lên câu nào. Hình như nó đã biết rằng Dương không hề có ý muốn hại nó.
Dương thử vuốt ve lần lượt từng con mèo, con nào cũng rất hung dữ, chỉ cần anh sờ tay vuốt ve lưng chúng là sẽ bị chúng cào. Năm con mèo mỗi con một tính cách khác biệt, con thì nhút nhát, con thì hùng hổ, con thì táo tợn đến mức mặc kệ Dương làm gì thì làm, cho dù anh có bế cả người nó lên thì mồm nó vẫn cứ hướng về cái đĩa cơm, nhưng nó vẫn không hề quên gầm gừ.
Rồi lũ mèo cũng lớn, bốn con mèo con ngày nào giờ đã có thân mình rắn chắc to khỏe. Con nào trông cũng béo tốt bụ bẫm. Số lượng cơm chúng ăn cũng nhiều, ngày xưa chỉ cần cái đĩa là đủ cho mèo mẹ và bốn mèo con, nhưng nay phải cần đến một cái tô cơm lớn vẫn không đủ sức ăn của chúng.
Ông Hải khề khà cái bụng ngồi xuống cái ghế ở gian khách. Mặt rầu rầu nói:
- Dạo này nhà anh lại có chuột, đám thóc anh kê chúng nó cắn thủng hết bao vương vãi khắp nơi. Thím xem nhà thím có đám mèo, bắt cho anh một con.
Nhà ông Hải ở cách đây độ ba cây số, máy xát chỉ là nơi ông làm việc. Mấy hôm nay lũ chuột bên ấy phá phách tợn, nhà nào cũng bắt mèo về nuôi. Ông Hải thấy Dương có năm con mèo béo tốt, con nào cũng khỏe mạnh bèn đánh tiếng muốn xin một con về nuôi.
Bà Thiều nhìn quen mắt lũ mèo, rất đỗi yêu quý chúng. Nhưng nay ông Hải đã mở miệng hỏi xin thì bà chẳng dám chối từ, bà cũng phải nói khéo:
- Nhà đông mèo, ăn chỉ tổ tốn cơm, em thì tiếc gì. Nhưng mà bản tính hoang dã của chúng thì cũng không kìm được. Đám mèo ấy đanh đá hiếm ai bằng, em sợ không bắt được con nào bác lại buồn, mà bắt rồi nhỡ nó ở không quen lại bỏ đi mất.
Dương nghe hết câu chuyện lại thấy tội tội cho ông Hải. Anh cười toe toét khoe:
- Không phải là con nào cũng không bắt được đâu bác ạ. Có một con hiền nhất cháu vẫn thường hay dụ nó ăn và bế nó lên trên tay, tuy nó vẫn gầm gừ nhưng không hề làm gì cháu cả. Nếu nhà bác có chuột thì để cháu bắt cho bác con ấy.
Ông Hải sướng tít mắt, hối Dương đi bắt con mèo cho mình. Ông Hải còn nhét vào tay Dương một cái bao dứa rồi dặn:
- Bắt được nó thì nhét vào đây, để chiều bác mang về.
Dương được ông Hải xoa đầu, sướng lắm, cảm thấy mình có ích, xắn tay áo xông ra chuẩn bị bắt mèo. Anh để sẵn ít cơm, rồi giả giọng mèo kêu để gọi lũ mèo. Lũ mèo nghe thấy tiếng gọi, lồng lộn xông ra. Chúng từ bốn phương tám hướng quy tụ về phía trước cái bát cơm, ngồi xổm trực mắt nhìn chằm chằm vào cái bát cơm. Dương đổ cơm trắng vào bát, chúng tranh nhau ăn. Chờ chúng đang mải mê ăn hăng say, anh bắt đầu lân la cái tay vuốt vuốt lưng con mèo hiền nhất. Nó không phải ứng gì vẫn chỉ kêu lên những tiếng làu bàu như mọi khi. Bất ngờ Dương xốc người nó lên rồi nhét vào trong bao. Con mèo giãy giụa nhưng không kịp vì giờ nó đã bị nhốt ở trong bao.
Từ ngày con mèo ấy bị bắt đi cho ông Hải, lũ mèo ít đi một miệng ăn nhưng tô cơm đầy thì vẫn hết. Ít hôm sau thì con mèo cái lại có chửa, lần này nó đẻ tới năm con, nhưng vì sợ hơi người nên nó đã cắn chết mất một con, rồi ăn thịt sạch sẽ con mèo con mới sinh ấy để cho chỗ ổ nó nằm được sạch sẽ. Bầy mèo tăng lên thành bảy con rất đông đúc. Mỗi lần Dương gọi là cả bầy mèo lại xông ra. Cạnh ngay cái tô cơm trước đây phải bày thêm một đĩa cơm nữa cho chúng ăn mới đủ. Vì biết thói lũ mèo ít gần hơi người thì sẽ hoang dã. Mèo con từ lúc sinh ra cho tới lúc lớn lên của lứa này, Dương chăm chỉ bế và vuốt ve chúng từ khi chúng con nhỏ. Bốn con mèo sinh sau thành ra hiền lành ngoan ngoãn y như mèo nhà.
Bầy mèo đông quá nên hàng xóm tưởng nhà Dương nuôi mèo nhiều để bán, hơn nữa con nào cũng béo tốt bụ bẫm, có người thích thì hỏi mua. Bà Thiều chỉ cười nói chúng là mèo hoang chứ chẳng phải nhà mình. Ai cũng không tin.
Chiều nay ông Hải không xuống máy xát làm, chỉ còn bà Thơm vợ ông là vẫn xát gạo cho khách. Dương nhớ con mèo bắt cho ông Hải, chạy xuống hỏi thăm bà Thơm về tình hình của nó.
Bà Thơm buồn rầu nói:
- Từ ngày con mèo ấy về nhà bác, bác trai nhà mày không cho nó ăn cơm, bảo nó phải đói thì mới bắt được chuột. Con mèo gầy rộc hẳn, lũ chuột cũng ngớt dần, rồi thì con mèo cũng bỏ đi. Mới đầu thì đôi hôm nó còn quay về nhà cũ để ngủ, nhưng rồi nó cũng chẳng về nữa. Chắc nó bị ai bắt thịt mất.
Dương tiếc ngẩn tiếc ngơ, thấy hối hận khi đã bắt con mèo cho ông Hải. Lẽ ra nó phải được chăm sóc và sống thật hạnh phúc như lũ anh em của nó.
Rồi lũ chuột nhà ông Hải lại xuất hiện phá phách. Ông Hải lại cất công tới hỏi xin bà Thiều một con mèo. Dương đi vắng chẳng biết chuyện, nếu không thì chắc cũng chẳng để ông Hải bắt thêm một con mèo nào nữa. Bốn con mèo lứa sau ngoan như mèo nhà, ông Hải bắt rất dễ dàng chẳng cần nhờ tới ai.
Lũ mèo còn lại bảy con tính cả con mẹ, căn nhà ngói đã xuống cấp. Bố Dương tính xây hẳn căn nhà mới khang trang, nhưng lại khó chuyện lũ mèo. Nhân lúc Dương không có ở nhà, ông cho người tới bắt ba con mèo ngoan ngoãn và cả con mèo mẹ đem bán. Còn lũ mèo lứa đầu hung dữ vì không bắt được nên ông để kệ chúng.
Trong bữa cơm tối hôm nay có một bát thịt nấu kiểu giả cầy. Dương ăn thấy ngon bèn hỏi thịt chó ở đâu ra. Bố anh cười vang đáp:
- Thịt chó với thịt mèo mà cũng không phân biệt được. Chiều nay tao bắt bốn trong số bảy con bán cho quán cầy của lão Mậu. Lão thịt hết cho khách, rồi biếu nhà mình một nửa miếng thịt mèo. Đây là thịt con mèo vàng hiền hiền có chấm đen ở đuôi đấy. Ăn đi con, nuôi chúng nó bao lâu mà giờ chỉ được bữa thịt. Ba con còn lại nếu không hung quá thì tao bắt nốt rồi.
Dương ôm gối khóc vì buồn thương cho số phận của chúng. Lũ mèo chỉ còn ba con, anh gọi chúng vẫn ra. Ngoại trừ con mèo hung dữ nhất, hai con mèo còn lại vẫn cho Dương vuốt lưng, chỉ khác là nếu bế chúng lên thì chúng sẽ phản ứng rất dữ dội.
Căn nhà của Dương phá đi, lũ mèo biến mất. Không còn ai cho chúng ăn nên chúng đã bỏ đi chăng. Ngày căn nhà mới xây xong, Dương nhớ lũ mèo, cất tiếng gọi giả mèo mẹ như ngày nào, xung quanh vẫn chẳng có con mèo nào xuất hiện. Một năm trôi qua, lũ mèo chắc không chết đói thì cũng bị người ta bắt thịt. Hoặc trở thành mèo hoang giống mẹ nó trước đây lạc tới một ngôi nhà nào đó sinh ra thêm những lứa mèo con. Liệu có ai tốt với chúng giống như Dương.
Dương buồn rầu quay đầu định bỏ vào trong nhà. Bỗng có tiếng mèo kêu ngao ngao. Dương mừng rỡ nhìn ra, một con mèo mướp đen lông mượt, vẫn béo tốt, ngồi ngay chỗ cái đĩa ngày nào. Hóng đôi mắt nhìn anh đầy chờ đợi. Đó chính là con mèo hung dữ nhất trong đàn mèo. Con mèo đó chẳng ai có thể chạm được vào người nó, lại ăn khỏe nhất nên trong đàn mèo thì Dương có chút ghét nó.
Con mèo ngồi đó chờ đợi bữa cơm của Dương như ngày xưa, hai người anh em của nó chẳng biết giờ đang ở nơi nào. Hoặc có thể chúng vì đói nên ăn nhầm phải bả chuột người dẫn quanh đây chết rồi chăng?
Dương vừa cười vừa khóc, đổ cơm cho con mèo mà anh cứ khóc. Anh cảm thấy mình rất có lỗi đối với chúng.
Con mèo ăn xong bát cơm nhỏ thì vẫn chưa đi ngay, nó liếm láp bộ lông của mình. Dương run run tay chìa tới trước mặt nó. Nó gầm gừ và tỏ ra thái độ rất dữ tợn giống như trước đây. Dương nói:
- Đây tay tao đây, mày cào đi. Lỗi là tại tao không lo được cho chúng mày. Để chúng mày tan đàn xẻ nghé, để bị bắt thịt bị giết hại. Mày cào tay tao để trả thù cho anh em của mày đi.
Con mèo như có linh tính, nó cứ ngồi xổm nhìn Dương. Bỗng nó thè lưỡi liếm nhè nhẹ vào tay anh vài cái.
Liếm xong, nó đứng dậy bỏ đi. Bóng con mèo khuất dần sau ánh chiều tà, chầm chậm đi vào dĩ vãng. Sau ngày hôm đó nó chẳng bao giờ quay trở lại. Chắc có lẽ nó đã chết vì một lý do nào đó, hoặc có thể nó quay lại một lần cuối cùng để trả ơn Dương những ngày tháng cưu mang cuộc đời nó.
Nó là con mèo hung dữ nhất, nhưng tại sao lại là con mèo duy nhất còn sống sót? Số phận tàn khốc đã quét qua tất cả những anh em của nó. Vì chúng ngu dốt, vì chúng hiền lành nên mới dễ chết sao?
Kiêu hãnh và thận trọng, dữ tợn và liều lĩnh có lẽ là thứ đã giúp tính mạng của nó được toàn vẹn. Nhưng trong xã hội loài người tranh đấu cũng rất tàn nhẫn, chắc cũng chỉ có những con người cứng cỏi, mới có thể hiên ngang lướt qua những sóng gió bão bùng của cuộc đời để đi đến ánh sáng chiều tà ở cuối con đường. Ai rồi cũng sẽ chết, kể cả lũ mèo cũng vậy, nhưng tính cách và bản năng kiêu hãnh sẽ khiến người ta vượt qua mọi chông gai để chiến thắng số phận.
Hết!
Ngạ Quỷ