Chậu hồng hoang
Từ ngày tôi chuyển đến nhà trọ mới, trên ban công cũ kỹ hoang tàn của một nhà trọ giá rẻ được dùng làm chỗ phơi quần áo đó - có một chậu cây đang leo lắt vì không có người chăm sóc.
Tôi và thằng bạn cùng học Xây Dựng nhưng tính tình khác nhau, cây cối hoa cỏ với tôi là một niềm vui, chăm sóc chúng khiến tôi giải tỏa căng thẳng và tìm được những giây phút thoải mái sau những giờ ma số.
Còn thằng bạn, ngoài game và bóng ra, mọi thứ đối với nó là phù du, không đáng để nói đến, kể cả gái gú. Vì thế tôi đã phải quán triệt với nó về chậu cây trên ban công, nếu không 5 giờ chiều là nó mang vứt vào xe rác.
***
Cái cây đó tươi tỉnh hẳn từ khi có hai thằng tôi. Thằng bạn thấy cây ra thêm lá, xanh non hơn cũng lấy làm thích thú, thỉnh thoảng nó ngậm nước trong miệng rồi phun phun vào gốc như cái vòi sen. May là cây không chết vì bị tưới như vậy.
Sau một tuần ở nhà mới, mọi việc ổn định và cái chậu cây kia đã ra một cái búp rất to và triển vọng. Là một cây hoa hồng cỏ, sau này nó nở sẽ là một bông hồng đỏ tươi rực rỡ.
Hôm đó đi học về, thấy có cô gái đứng trước cửa, hai thằng Xây Dựng gặp gái xinh như đồ án mà tránh được cô Ngân vậy. mừng khôn tả.
- Em hỏi ai vậy?
- Có phải 2 anh là người mới chuyển đến tầng 3 đúng không ạ?
- Đúng rồi... sao em?
- Em là người mới chuyển đi được tuần nay, nhưng em quên cây hoa hồng, nay em đến xin lại các anh cho em lấy chậu cây trên ban công , hi vọng nó còn sống vì cả tuần nay em chưa quay lại được.
Mở cửa cho cô gái nhỏ nhắn dễ thương vào nhà, cô đi thẳng lên cầu thang, mắt không cần nhìn vẫn có thể bật hết các bóng đèn, đúng rồi, cô ta ở đây trước mình mà.
Đến ban công, cô bất ngờ khựng lại, rồi bước chầm chậm về phía chậu cây hoa hồng giờ đã nở một bông rõ đẹp. rồi quay nhìn hai thằng. Tôi nói vô thức:
- Anh thấy chậu cây nên anh chăm, hóa ra là cây của em. Giống hồng cỏ này bây giờ hiếm lắm. Thôi em mang nó về đi.
Thằng bạn tự nhiên nói với giọng tiếc rẻ:
- Hay em bán lại cho bọn anh đi, thằng này nó cũng thích cây lắm. Nó chăm rồi hôm nào ra nhiều hoa anh hái mang đến cho. Em xinh như hoa vậy chắc không cần thêm cây này nữa đâu.
Tôi nhìn thằng bạn ngạc nhiên, bình thường câm như hến nay lại chém ác vậy. Thấy cô ấy lưỡng lự, vì góc ban công này đúng là bây giờ nếu cất cây hoa này đi, thực là trở nên khô khan lạnh lẽo hẳn.
Bất ngờ cô ta quay đầu đi thẳng xuống cầu thang: "Hai anh chăm nó tiếp giùm em ạ, nó đang đẹp quá em không nỡ mang đi."
Cô gái vừa xuống đến cổng thì thằng bạn tôi cũng đuổi kịp với chậu hoa hồng trên tay.
- Em cầm nó đi, chăm cho tốt nhé. Tặng em bông hoa này luôn, nhờ anh tưới nước bằng miệng mỗi sáng đó.
Nhìn cô gái đạp chiếc mini xanh blue với đồng phục NEU đi dần ra ngoài ngõ, tự nhiên thấy tiêng tiếc. Thằng bạn mê game thì hạ thấp hai vai đứng buồn buồn chép miệng.
"Thậm chí hai thằng mình còn không xin được infor em nó...!" nó nói vẫn cái giọng đấy.
Rồi hai thằng im lặng,
Bất ngờ nó quay lại nhìn tôi gặp lúc tôi cũng định nhìn nó:
"Đúng rồi, cô chủ nhà!!!"
Đúng vậy, nó mới chuyển đi, đương nhiên là cô chủ nhà vẫn giữ sđt của nó rồi!!!
...Sau đó hai thằng tôi xin cô chủ số điện thoại của cô bé đó, và quả nhiên là có được.
Buổi tối hôm ấy, hai thằng sau khi nấu cơm dọn ra thì không ăn mà ngồi bàn cách liên lạc với cô bé có đôi mắt đã hớp hồn hai tâm hồn đá sỏi.
Vốn mù tịt kinh nghiệm tán gái nên một thằng search google, thằng còn lại đánh word những đoạn hay ho vào để lưu lại, lúc nào nhắn tin thì nhắn cho nó chuyên nghiệp. Tôi là thằng có kinh nghiệm hơn, vì đã từng tán vài cô, sau đó họ đều có người yêu, và không phải tôi.
Nhưng thằng bạn nó không phải tay vừa, nó bảo thời buổi này ai đi làm quen bằng tin nhắn nữa, ta hãy gọi điện cho cô ấy.
Với tay lấy cái điện thoại đầy ắp tiền gọi đến năm 7 cũng chưa hết của tôi đưa cho nó. Hùng hổ bấm số: 0978abcxyz.
Hai thằng hồi hộp tim đập thình thịch chờ đầu kia bắt máy. Hồi hộp còn hơn cả đi bảo vệ. Không gian trong nhà im như thóc, con chuột khách quen cũng ngó ngó ngoài cửa hóng kết quả.
" A...lô ạ"
Thằng bạn thả bộp điện thoại chạy mất dép.
Nó chưa kịp nói gì đã bỏ chạy, đã nhát gái lại còn thích gọi điện. Tôi cũng ngại vãi mật ra, nhưng không thể tắt máy được, bản lĩnh đàn ông để đâu. Thế rồi cầm điện thoại lên.
"Chà...o..ào.. e...m..em" vừa nói vừa run cầm cập
" anh Nam đúng không ạ! (ơ tđn nó biết được nhỉ!?),
Hôm nọ em về đã xin cô chủ sđt của hai anh định gọi để cảm ơn thì anh lại gọi trước, cảm ơn hai anh nhé, hoa vẫn đẹp lắm ạ, hôm nào hai anh rảnh qua phòng em chơi. Em năm 2, học Neu..."
"ờ ờ thế à...ừ thế thôi em nhé,hôm nào rảnh anh qua chơi...ơi.."
...."mà em tên gì thế?"
"Dạ em tên Trang ạ"
Lúc đó đầu óc bù lu bù loa không thể nghĩ được gì nữa, thế đành dập máy. Ông nào đã từng rồi sẽ hiểu, bao nhiêu lời hoa ngữ mật như muốn tuôn ra nhưng khổ cái mồm miệng cứ bị cứng lại.
.....
Thả điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu quay lại xem thằng Hùng nó ở đâu. Thì ra cũng chồm hồm sau lưng để nghe lỏm.
"Ngon đấy ông ạ!! Cô này được đấy!!" Nó nói đầy hi vọng.
Bữa cơm đó, hai thằng ngồi say sưa bàn chuyện tán gái, đúng là thầy Bằng dạy không thừa đi đâu hết, Tán Gái Đại CƯơng là một trong những nhập môn quan trọng nhất của Xây Dựng.
Sau đó bằng những biện pháp nghiệp vụ sơ sài, chúng tôi có đầy đủ infor của Trang, đương nhiên cái quan trọng nhất là Nick facebook.
Trang không chỉ xinh đẹp dễ thương, mà còn là một hotface trên mxh, số người theo dõi hơn một nghìn. Đó là điều khiến hai thằng hơi e ngại, nhưng Hùng là một thằng rất lạc quan,
Nó bảo: "mày cứ để tao, dăm ba cái này giỏi lắm cũng khó như thuyết phục cô Hồng Anh cho qua đồ án sai bét của tao thôi..."(cô Hồng Anh là một sát thủ khác của Xây Dựng, ngoài Ms Hồng Ngân)
Một ngày trung tuần tháng 7, khi những vạt nắng heo hắt vàng vọt buổi chiều thả hồn trên những đường phố Hà Nội, chiếu xuống những công trình dang dở trên đường Trường Chinh, hai thằng trên con xe đạp cào cào dã chiến túc tắc đi về, không hề nói về những ước mơ kế hoạch khi ra trường đầy màu sắc của hi vọng như lần trước, vì vừa mới thông đồ án chiều nay, cả hai thằng đều lụt, cô chửi cho tới tấp, và hẹn đầu tuần sau phải có lại thuyết minh từ đầu;
thì bất ngờ có tin nhắn điện thoại: là em Trang: "Cuối tuần này mời hai anh qua chỗ em ăn cơm cho biết phòng, rồi nhân tiện thăm chậu hoa hồng đã được các anh cứu sống hồi đó..."
Tôi nói với Hùng, nhưng hai thằng không nhảy cẫng lên vì vui sướng như lần trước nữa. Đầu tuần sau lên thớt, cuối tuần tâm trạng đâu đi chơi.
Bây giờ lại thấm thía câu nói khác của cô Ngân:
"Khi đồ án lên tiếng thì người yêu cũng phải câm mồm" hóa ra là vậy.
Chúng tôi đã nhắn lại từ chối lời mời của Trang và hẹn dịp khác. Hôm đó hai thằng về nhà trong im lặng, bữa cơm tối cũng không có nhiều chuyện như mọi ngày, mọi thứ thực sự đang ở nút trầm của hai thằng sinh viên nghịch ngợm.
Ở Xây Dựng, dù có làm trời đất gì thì chuyện học vẫn là hàng trước hết. Chẳng thể nào mà vui nổi khi đồ án lụt nát, điểm thì thấp, tạch môn. Học phí tăng, nhìn danh sách những môn cần trả nợ thì chẳng người yêu nào có thể lên tiếng nổi nữa, đó là khi "học hành lên tiếng!"
Rồi hai thằng quyết tâm hạ đồ án, hạ môn chuyên ngành để có một cái tết ấm áp. Đó thực sự là những ngày vất vả đúng nghĩa. Vừa ôn thi học lại, vừa ôn chuyên ngành, vừa làm đồ án, bận lắm nhưng mà vui. Vui vì được trải nghiệm những ngày tháng học hành sấp mặt mà các thế hệ đi trước đồn đại; lại có thằng bạn cùng tiến, cùng lùi nên có động lực hẳn.
Những ngày thi cử đi qua cũng là lúc hai thằng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ có tạch thì cũng kemeno. Vì nếu bạn đã cố gắng, thì khi xong việc, dù có không hoàn hảo thì tinh thần cũng thấy thoải mái hẳn. Vì thế để đổi lấy những giây phút thoải mái thực sự, thì kỷ luật là một thứ nên được đặt lên hàng đầu.
Trang ở đâu?
Trong thời gian đó, cũng thỉnh thoảng nhắn tin trò chuyện, video call chém gió, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến thăm nhà cô ấy. Thi xong là một dịp hoàn hảo.
Một phòng trọ xa sâu hút trong ngõ trên đường Bạch Mai. Tôi và thằng Hùng với túi ổi 30k mua ngoài chợ Đồng Tâm túc tắc đạp con xe dã chiến luồn lách vật vã mãi mới tìm đến được. không gian không quá rộng nhưng ấm cúng, sạch sẽ, đúng là phòng con gái.
Điều đầu tiên thằng Hùng nó nhận ra là chậu hoa hồng đó được đặt ngay ngắn ở ban công trước cửa nhà. Hôm nay nắng ấm đã nở ra mấy chùm hoa rất đẹp.
"Mời hai anh vào phòng!"
...Căn phòng giản dị với mấy lọ hoa nhỏ, sách vở, mấy đồ trang điểm đơn sơ. Nhưng điều khiến tôi chú ý là một bức ảnh đen trắng có hình người phụ nữ trẻ. Thấy tôi đứng nhìn hồi lâu thì bạn của Trang lên tiếng:
"Đó là mẹ của Trang, bác ấy mất lúc nó học lớp 5, ngày xưa bác ấy là một người rất đẹp, nhưng hồng nhan bạc phận mà...!!"
Qua bạn của Trang, chúng tôi biết được một câu chuyện rất buồn về cô ấy. Là người mồ côi mẹ, sau đó bố cô ấy cũng đi bước nữa với người đàn bà khác. Người đó không đến mức ghẻ lạnh Trang nhưng vì quá thương mẹ, không thể ở trong nhà chứng kiến người phụ nữ khác quanh quẩn những chỗ đã từng là của mẹ cô nên Trang đã quyết định dọn ra ngoài ở với người gì. Năm đó trang học lớp 8...
Gốc hoa hồng xù xì đó, ngót cũng đã mười mấy năm tuổi. nó không lớn lên, nó chỉ già đi. Hoa thì ngày càng thắm đỏ rực rỡ - là thứ kỷ vật duy nhất mà người mẹ xấu số để lại cho Trang. Lúc lên HÀ Nội học, lỉnh kỉnh đồ đạc nhưng Trang nhất quyết mang theo. Rồi chuyển trọ, dù không thể mang đi cùng lúc nhưng cũng phải quyết định trở lại tìm cho bằng được, và nhờ đó hai thằng tôi biết Trang.
Đang mải nghe chuyện ngày xưa thì cô ấy đã nấu xong mâm cơm. Phải nói là cô ấy khéo tay quá, mâm cơm rất đẹp dù chỉ đơn sơ mấy món sinh viên. Có thể là tự lập từ nhỏ đã tôi luyện nên một cô gái nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi, xinh sắc sảo và có gì đó rất buồn trong đôi mắt.
- Em tiếp đãi các anh chu đáo quá, như này hôm sau đến phòng anh thì anh ngại lắm, bọn anh chả biết nấu ăn ngon là như nào nữa!!
- Hai anh là hai người con trai đầu tiên đến phòng ăn cơm với bọn em đó, hai năm đại học rồi, nên quý hóa đó chư. Vơi lại hai anh học Xây Dựng, mà cái Thảo (bạn cùng phòng với Trang) lại mê trai Xây lắm, hôm nay các anh đến đây chắc thỏa mãn rồi ha?
Nói rồi quay sang nhìn Thảo đang có vẻ hơi bị đắm đuối thằng Hùng bạn bẩn bựa của tôi. Mải mê nói đủ thứ chuyện sinh viên trên trời dưới đất. Thằng HÙng được dịp chém gió banh nóc, nó kể chuyện quay cóp tài liệu gay cấn như phim hành động khiến cô nàng Thảo thích mê.
Còn Trang thì ít nói, chốc chốc lại bấm điện thoại trong vu vơ.
- À em có cái này cho anh!
Nói rồi đứng dậy kéo từ giá sách ra một quyển sách giấy vàng vàng như màu đất sét. Đó là quyển "Chuyện các loài hoa!"
- Thấy anh cũng mê cây cỏ nên anh xem có gì hay không, em đọc mãi quyển này rồi, nhiều bí mật lắm ạ.
Đưa tay nhận quyển sách trong vô thức, tôi như bị hút hồn bởi đôi mắt sâu như vực thẳm của cô nàng mồ côi mạnh mẽ.
Lúc ra về, quay sang nhìn Thảo và Hùng vẫn đang mải mê những câu chuyện không đầu không cuối, nhắc mãi mới kéo nó ra được. Lúc chào tạm biệt vẫn còn lưu luyến lắm.
Bấy giờ, mặt trời cũng đã đổ bóng dài qua cửa sổ, những giọt nắng mùa đông cuối cùng hắt lên cây hoa hồng trước ban công, khiến nó thêm rực rỡ.
Hình ảnh về cây hoa hồng xù xì nhưng thắm thiết với những bông hoa đỏ đậm đà lưu mãi trong lòng tôi. Như hình ảnh về Trang, một cô gái xinh xắn nhưng bất hạnh đang phải gồng mình lên mạnh mẽ để chống lại những khắc nghiệt của cuộc sống đô hội, ganh đua nơi mảnh đất Hà Thành này.
Trang đúng là một Chậu Hồng Hoang hạ gục mọi ánh nhìn chỉ với nét đẹp hoang sơ mạnh mẽ.
Cứu một chậu hoa hồng trên bờ vực héo hon thì tôi đã, còn đem lại niềm vui, che chở cho một đôi mắt sâu thẳm buồn thì tôi chưa thử bao giờ.
Vậy nên.....
Mà thôi, về nhà đã!
---Hết---