Ngã rẽ
Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên. Cô quay đi lén lau những giọt nước mắt vội trào ra. Thao kéo cô vào lòng xiết chặt, anh nhắm nghiền mắt lại, rồi mười lăm phút sau Tô đã nghe thấy tiếng ngáy của anh.
***
Tô mới chuyển nhà trọ, căn phòng cũ cô ở đã chật chội và ẩm thấp, chủ nhà lại viện đủ lý do để tăng giá, trong khi công ty Tô vừa sa thải một loạt nhân viên trong đó có cô.
Đúng vào thời điểm chuyển nhà thì Thao đi công tác ở Huế , một vài người bạn gái cùng quê cũng bận việc riêng. Một mình Tô hì hụi khuân đồ đạc vào thùng các tông, giữa trời mùa đông mà mồ hôi nhễ nhại.
Căn phòng trọ mới cô thuê rộng rãi hơn và ở khá xa trung tâm, nhưng với cô đã là một may mắn vì thời buổi khó khăn vật giá leo thang này tìm được một chỗ trú ẩn là tốt lắm rồi.
Mẹ cô bất ngờ lên thăm sau khi Tô chuyển nhà được một hôm, từ sáng sớm Tô đã lao ra bến xe thấy mẹ tay xách nách mang bao nhiêu tôm cá, nước mắm rau củ quả nhà trồng được. Mẹ vẫn thế, luôn chu đáo ân cần. Tô muốn ứa nước mắt mà cổ họng khô khốc. Cô chở mẹ về trên quãng đường mịt mùng bụi đầy ổ gà, nghe mẹ lầm bầm: " Tưởng thành phố văn minh sạch sẽ thế nào chứ còn bẩn thỉu hơn cả quê mình".
Cô lặng lẽ mở cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, đồ đạc vẫn chất đầy nhà chưa kịp dọn. Trán nóng bừng nhưng sợ mẹ lo nên cô không dám than. Tô chui vào chăn nằm, để mẹ lụi cụi nấu nướng, từ nhỏ Tô vẫn quen với sự chiều chuộng của mẹ . Mẹ hỏi cô: "Dạo này con lười nấu nướng phải không?". "Dạ" . Tô đáp lại lí nhí.
Nhiều đêm đi làm về muộn, không kịp đi chợ cộng với sự mỏi mệt, bữa tối của Tô chỉ cần một gói mì tôm pha với ít nước sôi còn lại trong phích. Lạ thay Tô không có cảm giác đói.
Tô thiếp đi cho đến khi mùi canh cá nóng xộc lên mũi, cô choàng tỉnh dậy thấy mẹ đã dọn cơm sẵn. "Dậy ăn cơm đi con!". Tô cắm mặt vào bát cơm cố tránh ánh mắt đầy lo âu của mẹ.
Con gái mẹ hai mươi chín tuổi từ ngày tốt nghiệp đại học, lập nghiệp phương xa nhưng chưa giúp hay làm được gì lớn lao cho mẹ. Ngay đến một bữa ăn, giờ đây cũng đến tay mẹ. Miếng cơm ngon lành chợt ứ đầy nơi cuống họng.
Nửa đêm, Tô rúc đầu vào ngực mẹ. Mẹ cô vuốt khẽ lưng cô: "Con tính thế nào, sống mãi thế này sao?". "Con đang nộp hồ sơ vào mấy công ty khác, lương bổng hậu hĩnh hơn". "Thế còn cái cậu mà con vẫn kể cho mẹ nghe thì sao, hai đứa tính chuyện gì chưa? Con gái có thì...".
Tô thở dài và nghĩ đến Thao, trước đây Tô vẫn tự tin khi tâm sự chuyện tình cảm với mẹ, nhưng giờ thì cô không còn muốn khơi dậy niềm hy vọng cho mẹ nữa, vì ngay cả bản thân cô cũng không biết mối tình của mình sẽ đi đâu về đâu".
"Hay con về nhà đi, ở quê công việc cũng sẵn sàng ... Sống ở đây, nào có hơn gì?". Tô khẽ giơ tay vẫy chào mẹ, tần ngần nhìn theo cho đến khi mẹ lên xe hẳn. Cô quay đi, lao xe thật nhanh.
Sống ở đây, nào có hơn gì, mẹ nói đúng, mang tiếng ở thành phố mà cô phải ăn ở tạm bợ hết phòng trọ này đến phòng trọ khác, với mức lương vài triệu đồng nhưng tằn tiện lắm cô mới dư một chút để tiết kiệm cho những lúc ốm đau và những chi phí phát sinh khác. Đâu phải ai bám trụ lại thành phố cũng đạt được những mộng ước đặt ra .
Tô miên man trong dòng xe cộ, tiếng chuông điện thoại rung lên, cô tấp vào lề đường. Thao gọi, anh thông báo là đã về Hà Nội, tối rảnh thì cô đến nhà gặp anh. Tô ậm ờ, thay vì cảm giác sung sướng vì người yêu gọi, cô lại thấy lòng hoang mang trống rỗng.
Tô thấy mệt mỏi, thay vì đến căn gác trọ của Thao, cô rẽ vào quán cà phê ngồi một mình nhấm nháp ly ca cao sữa và nhắn tin cho Thao. Cô không hy vọng anh sẽ đến. Có thể anh cho rằng cô thật dở hơi, trời lạnh thế này nằm ôm nhau trong chăn là thích nhất, mất công cà phê cà pháo. Có phải còn thời kỳ hẹn hò sôi nổi như hồi mới yêu đâu. Đã ba năm rồi còn gì.
Thế mà Thao cũng đến, sùm sụp áo mưa. Cô nhìn người đàn ông cao ráo trước mặt, Thao đeo kính trắng, mặc áo len đen và quần tây rất lịch lãm.
Anh cũng như cô, những người xuất thân từ tỉnh lẻ quyết chí tạo dựng sự nghiệp ở chốn phồn hoa đầy bon chen danh lợi này. Ra đường hay trong công sở, họ chẳng thua kém ai về diện mạo, cũng sạch sẽ thơm tho như người thành thị, cũng không đến mức hôm no mai đói nhưng ám ảnh về một căn nhà yên ổn để sống, ám ảnh về một số tiền tối thiểu trong tài khoản để có thể yên tâm cho tương lai không khỏi bấp bênh mỗi khi bị sa thải , để có thể giúp đỡ gia đình ở quê nhà vẫn là điều day dứt .
Thao gọi một ly cà phê đen và ngồi hút thuốc, Tô cũng lãnh đạm nhìn xuống mặt hồ lúc này tĩnh lặng và tím mờ trong sương chiều. Thao hỏi: "Hình như em có chuyện muốn nói với anh?". Tô định lắc đầu, nhưng lại thôi.
Thực sự là cô muốn nói với Thao, chuyện mà cô đã từng nói trong những đêm nồng nhiệt nhất của hai người, câu chuyện về đám cưới. Bao giờ, bao giờ họ sẽ thực sự thuộc về nhau, cứ mãi như thế này sao?
Mỗi lần nghe cô đề cập đến, Thao lại thở dài. Cô biết Thao thực lòng yêu cô, anh cũng không hề có một ai khác ngoài cô trong suốt thời gian yêu nhau, nhưng anh chưa bao giờ nói đến đám cưới. Anh luôn lảng tránh mỗi lần cô mời anh về quê chơi, thăm mẹ.
Có lần anh bảo: "Việc anh phải làm bây giờ là mua một căn nhà, rồi mới tính đến việc khác". Thao làm phiên dịch cho một công ty Hàn quốc, mức lương gấp ba, bốn lần so với cô nhưng để mua được nhà ở thủ đô thì anh phải mất năm, sáu năm nữa với điều kiện phải tiết kiệm, trong khi gia đình dưới quê cũng trông cậy hết vào anh. Mà lúc đó thì Tô đã già rồi còn đâu.
Bước ra từ quán cà phê, Thao nắm lấy tay cô: "Về nhà anh đi!". Tô lắc lắc đầu. "Em sao thế, hai tuần rồi mình không gặp, anh nhớ em...". Tô thấy lòng rưng rưng, nhưng cô vẫn quay hướng xe về nhà mình và thấy Thao kè kè đi bên cạnh. Anh theo cô nhẫn nại, anh luôn là một người nhẫn nại, chính phẩm chất ấy đã giữ Tô ở lại vòng tay anh cho đến phút giây này.
"Ở đây xa quá!". Thao nhăn nhó. Tô ngồi phịch xuống giường. "Em mệt hả?". "Em không sao!". Tô chưa kịp cởi giầy thì Thao đã ôm riết lấy cô, thân thể anh nóng ran, môi anh nóng ran dồn dập từng hơi thở trên môi Tô. Thật ra, trong những ngày anh đi xa, cô cũng đã nhớ anh biết bao, nhưng nỗi nhớ ấy pha lẫn chút tủi thân, hờn giận mà Thao vô tình không nhận thấy.
Đã khuya mà Tô vẫn chong mắt nhìn ra cửa sổ. Thao lần bàn tay của Tô, thì thào: "Em chưa ngủ sao?". "Em nghĩ đến mẹ, tự nhiên thấy thương mẹ. Hôm qua mẹ lên thăm em, mẹ muốn em về quê. Sống ở đây bấp bênh quá." "Cố gắng vượt qua đi em, nói cho cùng, cuộc sống của chúng ta vẫn chỉ là bắt đầu thôi mà".
Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên. Cô quay đi lén lau những giọt nước mắt vội trào ra. Thao kéo cô vào lòng xiết chặt, anh nhắm nghiền mắt lại, rồi mười lăm phút sau Tô đã nghe thấy tiếng ngáy của anh.
Tô nằm lọt thỏm giữa hai cánh tay rắn chắc của Thao, đếm đến một trăm rồi cũng thiếp đi. Sáng tỉnh dậy thấy Thao đã đi khỏi, anh viết giấy để lại nói phải về sớm chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sáng nay ở công ty, giữa tờ giấy kẹp hai tờ năm trăm ngàn đồng với dòng tái bút anh muốn giúp em đóng tiền nhà.
Hàng tháng Thao vẫn tìm cách đưa tiền cho cô, nhưng không đưa trực tiếp, anh rất tế nhị. Thêm một phẩm chất nữa... Có lẽ, Tô khó yêu ai được ngoài Thao. Nhưng khi cô nhận ra mình cần có anh trong cuộc sống cũng là lúc cô muốn bứt khỏi anh, bứt ra khỏi thế giới chông chênh hiện tại. Cô cần một niềm tin cụ thể, một tổ ấm dù giản dị đơn sơ để hy sinh, vun đắp.
Những ngày giáp tết, Tô vẫn chưa xin được việc làm, nằm còng queo cả ngày. Suốt ba tháng cô tiêu xài dè xẻn bằng số tiền đã tiết kiệm trước đó. Thao vẫn chạy xe hơn mười cây số ghé thăm và ở lại với cô vào cuối tuần, đều đặn và bình thường. Nhưng chắc chưa bao giờ anh nghĩ, họ đã sống như một cặp vợ chồng. Chỉ có điều, mỗi người thuê một căn phòng riêng ở hai đầu thành phố.
Tô lên danh sách mua quà tết cho mẹ và mấy đứa em họ ở quê, lần này chắc sẽ eo hẹp hơn, nhưng vẫn phải đủ bánh trái kẹo mứt và dành riêng cho mẹ một chiếc áo ấm.
Mẹ lại gọi điện cho cô, nói đã xin được việc làm cho cô trên huyện, mẹ muốn nhân đợt tết này cô về hẳn. Mẹ xót con gái nên giọng đầy cương quyết.
Những buổi chiều muộn Tô chạy xe lòng vòng thành phố đèn điện sáng choang, thỉnh thoảng cô tấp vào lề đường, chen lấn giữa đám đông nhộn nhạo ở các cửa hàng giảm giá những ngày cuối năm. Ai cũng háo hức đón tết mà sao lòng Tô rầu rĩ.
Cô cần gì ở thành phố này, và có ai nơi chốn này cần cô hay không? Có phải suốt thời gian qua cô đã ở lại đây, sống, tồn tại và làm việc, buồn bã và đau khổ vì Thao, vì tình yêu vô định của mình, chứ không phải vì tham vọng thoát ly khỏi cuộc sống buồn tẻ, nghèo nàn nơi quê nhà.
Cô sẽ tiếp tục với mớ hồ sơ xin việc, đợi chờ Thao đến vào mỗi tối thứ bẩy và thờ ơ nhìn tuổi xuân đi qua hay cô sẽ dừng lại, chọn lựa một ngả rẽ khác?