Gửi bài:

Cho lại anh cái kẹo ấy đi

(truyenngan.com.vn) “Việc bạn sẵn sàng san sẻ tình cảm của mình là 1 việc vô cùng mạo hiểm? Chỉ đơn giản bởi vì, không phải ai cũng cần viên kẹo mà bạn đem cho”.

- Phan Ý Yên - 

***

 Có lẽ đúng, nhưng tình cảm, là chuyện như cơn mưa rào mùa hạ, đang nắng chang chang, ào đến, làm người ta ướt sũng vì không mang theo áo mưa. Nhưng những cơn mưa như thế thường làm những người trẻ thích thú, cơn mưa bất chợt cuốn phăng những bụi bặm, đất cát mà những chiếc xe chở vật liệu hoặc chở đất công trình để lại trên mặt đường. Sau cơn mưa ấy, bầu trời cao vút, xanh ngắt, trong trẻo như đôi mắt cô bé mới lớn.

trời sau mưa

Mà cái sự đời, mấy ai vô duyên mà phang thẳng vào mặt người cho là tôi chả cần cái kẹo anh cho?

Có người thì ý nhị từ chối, nhưng có người thì lại nở nụ cười ban phát và nhận lấy cái kẹo ấy. Rồi đem nó nhét vào đâu đó mà hồi sau chả biết là nhét vào đâu.

Minh cũng đã làm thế với nó, khi nó bảo thích Minh lắm lắm, Minh đã cười và nắm tay nó thật chặt.

Cứ ngỡ là thật mà lại là mơ.

Thì ra có những con người luôn muốn che chở người khác, cứ như là anh hùng lắm ấy. Nhưng hỡi ôi có biết đâu là ác đến mức nào. Minh chỉ cho nó bạn gái của mình qua Fb, khi nó hỏi Minh có yêu nó không.

- Minh nghĩ là Vũ đùa thôi, nhìn Vũ nói chả nghiêm túc gì cả.

Và sau cơn mưa rào lãng mạn ấy, nó đến cơ quan với đôi mắt ướt sũng, mái tóc buộc lỏng lẻo, không mascara, không môi son, cái cơ thể  thì như cò hương.

 Con bạn thân thở dài đánh thượt:

- Mày lại gặp bão đấy à, Vũ?

Lại nói về con bạn thân, sắp lấy chồng nên dạo này cũng bận, chả có tí ti thời gian nào cho nó, làm con bé phải lang thang các shop một mình, đi ăn nếp cẩm một mình, và đi thuê Doraemon một mình. Có lúc nó ước con bạn thân đừng vội lấy chồng, để còn lang thang với nó.

- Huhu 27 tuổi đầu còn bắt người ta ế ẩm với mình, mày ác như con tê giác ý.

- 27 thì đã sao, ối người 30 còn để ngỏ kia kìa, mày cứ sốt xình xịch.

Nói thế thôi, tối về mẹ nó lại ca cẩm.

- Chả yêu đương mà lấy chồng đi, để cho tôi còn bế cháu.

- Khổ nỗi, vẫn chưa có ai đến trước cửa nhà nó mà hết xăng cả, mà nhà mình chẳng nuôi chó mà sao không thấy ai bén mảng đến là sao ta.

Nó vẫn lang thang trong cuộc đời mình, chờ người ta va vào mình. Vì nó sợ đi tìm một ai đó, để rồi người ta lại cười vào mặt nó.

Thiên lấy chồng, ngày cưới Thiên, nó mặc jean, áo sơ mi hững hờ, trang điểm một chút. Mong manh.

Thiên rạng ngời trong bộ váy cưới tinh khôi, đôi mắt long lanh hạnh phúc. Thanh là chú rể, nắm tay Thiên dịu dàng.

Nó ôm con bạn thân thật chặt, nước mắt chực chảy ra.

- Kìa trôi hết phấn bây giờ cô dâu, mày đẹp lắm. Nhớ hạnh phúc nghe cưng....

27 tuổi, nó già thật sự với cuộc đời.

cô đơn

Minh trở về.

Thậm chí còn ướt hơn cả nó, te tua, gầy guộc, đôi mắt thăm thẳm. Giọng nói khơi khơi.

À thì ra cái kẹo của Minh cũng không phải là cái người ta cần.

Hờ hờ.

- Minh cứ tự hỏi sao Vũ lại yêu Minh? Tại sao trên Fb luôn để ngỏ một câu “Bao giờ có người cần cái kẹo em cho”. Sao Vũ lại muốn đưa nó cho Minh?

- Cũng không biết nữa Minh ạ, có lẽ giống như Minh nhất định đem cái kẹo ấy cho An, mà không cho Vũ ấy. Đôi lúc người muốn nhận và người muốn cho lại không gặp nhau. Như Vũ bây giờ, vẫn đi tìm người để cho cái kẹo ấy.

- Vậy Vũ cho lại Minh đi.

- Cái kẹo cho Minh giờ hỏng mất rồi, đâu còn ăn được nữa, 2 năm rồi, hết hạn sử dụng rồi, Minh sẽ bị tiêu chảy đấy. Với lại hình như kiến cắn chuột tha lâu rồi, từ ngày Minh đi với An.

Đôi mắt thăm thẳm ấy làm nó ngột ngạt. Tối về nó lại mân mê cái kẹo ấy, nó sợ lại cho người không cần. 

...

Nó về nhà. Có khách. Một người phụ nữ lạ, khá xinh. Nhưng đôi mắt thì quen lắm.

Nó nghĩ thầm, nếu lại là mai mối thì thời nào rồi con mai mối.  Hả hai người phụ nữ một xinh đẹp, một duyên dáng kia?

Nó đến Phương Đông theo lịch hẹn của mẹ, chả có ai ngồi một mình cả.

“Nếu nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc thì nụ cười là sự che giấu hoàn hảo của nỗi đau.”

Nó cứ nhe nhởn. Đêm về lại khóc khan. Bởi nếu có nước mắt, hôm sau sẽ sưng mắt. Lại có người hỏi “ Làm sao con khóc?”, Mà chẳng giải quyết được gì.

***

- Ơ Vũ, làm gì ở đây?

- Sặc, còn Minh? Cái áo kẻ cho ngày nắng thế này là sặc sỡ quá đấy.

- Ờ thì bà mẹ đỏm dáng cứ bắt đi xem mặt một cô gái con của bạn của bạn làm ăn với bố đẹp trai, lại còn bắt mặc cái áo này. Lại còn bảo thấy ai ngồi một mình thì gặp chứ. Các bà mẹ luôn không có việc để làm hay sao ý, ngoài việc xem con cái yêu ai. Còn Vũ?

Nó cười phá lên trước sự ngạc nhiên của Minh, lạ thật nó lại thấy vui. Đúng là cuộc đời. Cái kẹo cựa quậy trong trái tim nó.

- Chẹp, à... ờ... thì bà mẹ mặn mà bảo con có một cái hẹn ở Phương Đông. Ai ngồi một mình mặc sơ mi kẻ thì gặp người đó. Hơ...

Có hai kẻ đang đi tìm người để cho cái kẹo của mình. Biết đâu, lần này lại tìm được nhau.

Cứ đi đến đâu bạn muốn, nếu có duyên có phận, sẽ có ngày gặp lại. Dù lúc đó ta sẽ chẳng còn nguyên vẹn đi chăng nữa. Cũng chả sao. 

 

Ngày đăng: 16/05/2013
Người đăng: Daisy Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Henry Ford - the difficulty quote
 

Khó khăn, trở ngại là điều đáng sợ nhất khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu của chính mình

By Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage