Gửi bài:

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà phê tối và đang nhớ về em. Vui thật đấy, bởi chỉ còn một năm nữa thôi là anh sẽ trở về."...

 ***

Chẳng nhớ từ khi nào em lại có thói quen uống cà phê sáng. Thay vì ngủ nướng, em thức dậy sớm hơn, trang điểm thật đẹp rồi mới bước ra khỏi nhà. Em chạy xe vòng vòng quanh những khu phố quen, tạt vào một quán cà phê lạ và gọi một ly nâu nóng cho riêng mình. Em thích bắt đầu một ngày như thế, tự thưởng cho mình một chút nhẹ nhàng, một chút thanh thản trước ngày dài đằng đẵng với cả núi công việc ngổn ngang.

đợi anh về

Hôm nay cũng vậy, chỉ có một mình em ngồi bên tách cà phê vẫn còn đang nóng hổi. Đôi mắt nhìn xa xăm, em mơ màng tận hưởng những làn gió nhè nhẹ chờn vờn lên da thịt trong buổi sáng mùa thu trời se se lạnh này. Cảm giác thật dễ chịu, tưởng chừng như tất cả hồn phách cũng đang bay bay, dập dềnh theo làn gió thoảng.

Hà Nội buổi sớm bình yên quá. Đường phố lèo tèo vài người đi lại, các cửa hàng, cửa hiệu hầu như vẫn còn đóng cửa im lìm. Không thể tưởng tượng được chỉ một, hai tiếng đồng hồ nữa thôi chính con phố này sẽ rất đông và tắc kẹt, sẽ lại bị nhấn chìm trong cả biển khói xe, bụi đường. Chắc con phố cũng giống như em anh nhỉ, ban ngày thì cần mẫn, hăng say, gồng mình lên để làm việc nhưng lại tự cho phép mình thảnh thơi thư giãn, hòa vào các thú vui tao nhã lúc sáng sớm hay những buổi đêm về. Dù sao thì em cũng thích cuộc sống như thế, không quá vội vàng, không quá gấp gáp, vẫn được sống, được làm những công việc mà mình thích và vẫn được yêu anh.

Em thích thưởng thức hương vị cà phê thơm ngạt ngào mỗi buổi sáng, thích cái không khí mát mát, dịu dịu mà lại rất trong lành này. Nó làm cho tâm hồn em trở nên lắng đọng, có thời gian để suy nghĩ và yêu thương thật nhiều. Em hay đi lòng vòng rồi mới tạt vào quán, mỗi hôm một quán khác nhau. Thỉnh thoảng em thấy mình cũng hơi kỳ lạ, thế nhưng anh biết không, mỗi không gian lại khiến em tò mò, thích thú bởi một vài điều. Có lẽ tính cách thích khám phá của anh cũng đã ăn sâu vào trong máu em rồi đó. Một năm nữa, em sẽ tự hào khoe với anh rằng mình đã thưởng thức gần hết hương vị của tất cả các quán cà phê trong thành phố này.

Hôm nay em chọn cho mình quán cà phê nho nhỏ với không gian hơi hoài cổ nằm đối diện với một cái hồ. Từ đây em có thể thỏa thuê mà ngắm cảnh. Mặt nước yên tĩnh quá, phía xa xa còn lảng bảng một chút sương sớm chưa tan. Hình như cả hồ nước rộng lớn này cùng với hàng cây xanh rì bao quanh vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Lặng quá ! Bỗng nhiên em lại có đôi chút cảm giác cô đơn.

Ai đó đã từng nói rằng: "đợi chờ là một niềm hạnh phúc". Hình như thỉnh thoảng em cũng thấy cảm giác ấy dâng lên trong lòng. Hạnh phúc vì biết rằng cho dù xa nhau nhưng cả hai chúng mình vẫn yêu nhau nhiều lắm. Hạnh phúc hòa quện với nhớ nhớ thương thương tạo nên những cung bậc cảm xúc rất thật của tâm hồn. Nhiều lần em cảm thấy nhớ anh quay quắt, nhớ nụ cười, ánh mắt, nhớ cả những lúc tay nắm, môi kề… Em chỉ biết khóc, khóc thật to lên giống như để tự tiếp thêm cho bản thân mình can đảm. Biết không thương yêu, những giọt nước mắt ấy cũng chính là một trong những hình hài của niềm hạnh phúc mang tên anh.

Em nhấp môi uống nốt những giọt cuối cùng của ly nâu nóng. Cà phê hết rồi mà hương thơm thì vẫn thoang thoảng đâu đây. Mắt nhìn xa xăm, đôi môi em khẽ hé một nụ cười. Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà phê tối và đang nhớ về em. Vui thật đấy, bởi chỉ còn một năm nữa thôi là anh sẽ trở về...

 

Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Sữu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
hate
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage