Gửi bài:

Hà Nội và em

Sài Gòn vẫn nắng mưa xuôi ngược. Hà Nội gió mùa về, nhớ mặc áo ấm nghe em.

***

Tiếng chuông báo tin nhắn khẩn cấp cài riêng theo số của em đánh thức tôi dậy một sáng Sài Gòn oi ả: "Hà Nội vào thu rồi chú ơi. Cháu đã thấy hoa sữa. Cháu thấy thu đang về trong tim". Ngỡ ngàng nhận ra, chẳng biết tự bao giờ, tôi luôn luôn thấy Hà Nội gần gụi. Hà Nội không phải của riêng ai.

đường hà nội

Không phải chưa từng đến Hà Nội, nhưng kỉ niệm của tôi với nơi đây chỉ là một vài chuyến thăm ngắn ngủi, được những người bạn dẫn đi nhậu ở những quán nhậu nổi tiếng bên hồ Tây. Không đủ thời gian để chiêm nghiệm hết những nét trầm u ẩn sau cái nhộn nhịp của thành phố thủ đô, cũng chẳng kịp khắc vào tâm khảm một hình ảnh day dứt, Hà Nội trong tôi, như một miền đất đi qua.

Cho đến khi quen em, hai tiếng Hà Nội bỗng thành ám ảnh. Vì Hà Nội có sức quyến rũ đến nỗi không cần đến, chỉ cần nghe cũng đủ cảm, đủ yêu, hay vì tình yêu Hà Nội trong em là thứ mang được hồn cốt của Hà Nội đi xa, bất kể thời gian và khoảng cách?

Lang thang qua những blog, bất chợt lạc vào không gian của riêng em. Tiêu đề bài viết "Yêu Hà Nội - cháu yêu Hà Nội" khiến tôi hình dung về một cô bé Hà thành dịu dàng đằm thắm và cá tính. Chỉ để lại một comment, tôi đã có thêm một người "cháu" chỉ kém tôi vài tuổi, và đặc biệt hơn tôi không hề nghĩ mình có thể nhận lại cả một tình yêu Hà Nội sau đó.

Những bài viết của em trên blog bao giờ cũng đan xen một chút không khí Hà Nội. Và tôi mong chờ tin em, cũng như mong chờ Hà Nội trong em mỗi ngày thật khác. "Hôm nay lại dính tắc đường. Chậc chậc. Có khi nào tắc đường trở thành một phần tất yếu của Hà Nội không nhỉ?" "Hôm nay phởn lên, vòng qua đường Trần Đăng Ninh để về nhà. Giật mình vì ngửi thấy mùi hoa sữa thoang thoảng. Dừng xe và tìm kiếm, nhưng không thể nhìn thấy gì trên những cành lá gần giống như những bông hoa xanh. Đành đứng dưới hít hà cho thật đã. Chỉ ở Hà Nội, hoa sữa mới khiến người ta mê mẩn đến thế"...

hà-nội-và-hoa-sữa

Sài Gòn không thiếu hoa sữa. Nhưng Sài Gòn thiếu cái lạnh se sẽ của tiết thu. Đôi khi, tạt vào một quán cà phê vỉa hè, bất chợt tưởng tượng ra những quán trà đá bên đường em hay kể: ngồi dưới một tán phượng thật cao, nhìn những chiếc lá vàng nhỏ xinh rơi thật êm, thật khẽ, thấy không gian trùng xuống, sự ồn ào trùng xuống. Và tìm thấy vị ngọt giữa cái đắng đắng thanh dịu của ly trà. Tôi đang giữa Sài Gòn, đang uống cà phê hay phiêu theo em cùng với ly trà đá? Hà Nội và Sài Gòn, bỗng thấy chẳng hề xa...

Quen em, nghe nhiều hơn những bài hát viết về Hà Nội. Biết được rằng đường Cổ Ngư của "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa" bây giờ là đường Thanh Niên. Nghe em kể thôi, cũng thấy con đường không còn Cổ, nhưng em nói sẽ thấy mọi thứ về con đường, khi nhìn xuống nước Hồ Tây, khi để hương ngọc lan căng tràn hai lá phổi. Muốn thấy Hà Nội, chỉ đôi mắt thôi chưa đủ, phải cần một trái tim. Em nói tôi có thể thấy Hà Nội trong tình yêu em gửi đến trái tim tôi...

Mỗi lần gặp em, là một lần tôi háo hức khám phá về Hà Nội. Những bức ảnh em tự chụp, và cả những người em gặp gợi lên trong tôi một Hà Nội hiền lành. Hiền lành như em. Không khó để gặp một người gốc Hà Nội ở nơi tôi đang sống, nhưng không dễ để tìm được cảm giác Hà Nội giống như cảm giác em mang lại cho tôi khi nói chuyện.

Dường như, em mang cả Hà Nội vào trong từng nhịp thở.Tôi tìm thấy trong chất giọng Bắc thanh thanh ấy nhỏ nhẹ và lung linh một ngày thu đầy nắng, lại như có vị mềm dẻo và dịu thơm như hương cốm làng Vòng. Tất cả kết đọng thành nét duyên con gái Hà thành mà tôi thương lúc nào không rõ. Để một ngày, bước chân đi giữa Sài Gòn, mà ngỡ như đang ở cạnh em, Hà Nội!

hà-nội-và-em

Hà Nội và em. Không một lời hò hẹn, nhưng tôi tự nhủ lòng sẽ phải tìm gặp cả hai. Ngày em hứa sẽ đưa tôi đi ăn kem Tràng Tiền, qua phố Hàng Đường nếm đủ 1001 loại ô mai, về phố Lã Vọng ăn chả cá hay vác xe đạp đi leo dốc Thanh Niên sẽ không còn xa, khi tôi mang tình yêu của mình tới nơi mà nó nảy mầm.

Sài Gòn vẫn nắng mưa xuôi ngược. Hà Nội gió mùa về, nhớ mặc áo ấm nghe em.

Ngày đăng: 04/12/2012
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Tôi là Beto
 

Các bậc cao tuổi thường nghĩ chán rồi mới làm. Cũng có thể nghĩ chán rồi chả thèm làm gì hết. Còn ở tuổi của hắn, và của tôi nữa, muốn làm gì là làm ngay. Rồi sau đó mới ngồi ngẫm nghĩ tại sao mình lại làm thế, thường là trong đớn đau và dằn vặt. Để rồi lại quên rất nhanh, thiệt là may. Vì đó là tính bồng bột, người ta nói thế và tôi cũng tin như thế. Cũng như tôi tin rằng đó không chỉ là tính cách của tuổi trẻ, mà còn là phẩm chất của các nhà thơ và các nhà cách mạng

Tôi là Bêtô (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage