Đi tìm hạnh phúc
Lê đôi chân trên con đường đầy nắng. Nhìn những đôi trai gái yêu nhau cùng đi dạo trên những bãi cỏ xanh mượt. Tôi bỗng chợt nhớ về một thằng bạn thường hay tâm sự với tôi mỗi khi nó có chuyện buồn. Đã lâu rồi không gặp nó không biết bây giờ nó sống như thế nào, nó có được mạnh khỏe, có được vui vẻ không hay là nó bây giờ có cuộc sống ra sao?
Ngày ấy. Khi tôi còn là một đứa trẻ thích thả diều, bắt cá, tắm sông,… Thì đối với nó, một ngày trôi qua không bao giờ có ý nghĩa. Từ nhỏ nó đã không được như bao bạn bè trang lứa, không được vui đùa thỏa thích, không được cùng đám bạn chơi những trò chơi trẻ con như nhảy dây, đá dế, nó cũng chẳng thích những môn thể thao như đá bong, bơi lội, hay đơn giản như bắn bi chẳng hạn. Tất cả cũng chỉ vì một nguyên nhân rất ư là thực tế - nó là một thằng con trai nhưng trong mình nó lại mang dòng máu con gái. Nó chỉ thích chơi búp bê, nó chỉ thích chơi những trò chơi mang cá tính của con gái như bán hàng, sơn móng tay, hay những trò chơi mà lúc nhỏ ai cũng chơi đó là chơi đóng giả vợ chồng và người làm vợ thì luôn luôn lúc nào cũng là nó. Nó thích được như vậy vì như vậy nó mới cảm thấy được nó là chính mình. Hồn nhiên nhưng không phải lúc nào nó cũng được vui vẻ hay thoải mái vì dần dà tất cả những lũ bạn trong xóm đều lớn lên, và lũ bạn nó cũng từ từ cũng nhận ra được về vấn đề giới tính, lũ bạn không còn muốn chơi chung với một thằng không giống ai như nó vậy. Chúng bạn xa lánh nó, không còn chơi thân với nó như trước nữa. Cha mẹ chúng cũng không muốn cho con mình chơi với một thằng mà trai không ra trai gái không ra gái như nó vậy.
Suốt những năm học ở cấp 3 nó không dám để ý thương ai vì nó mặc cảm bản thân, nó nghĩ nếu thích ai mà nói ra thì họ sẽ khinh tởm nó, coi nó như là cái gì đó dơ bẩn, xấu xa nhất thế gian vậy. Chính vì thế mà nó không bao giờ để tâm đến chuyện yêu đương, nó chỉ vùi đầu vào học. Học cho thời gian qua nhanh, học cho tương lai của nó và học cho nó quên đi bản thân rằng nó là một thằng-con gái. Với sự chăm chỉ và với cái óc thông minh sẵn có của nó nên học lực của nó luôn nằm trong top những học sinh giỏi nhất khối. Thi tốt nghiệp xong, nó đỗ vào ngành Công nghệ Hóa của một trường Đại học nổi tiếng ở thành phố. Kết quả của một quá trình dài cố gắng nó đã có được thành công bước đầu. Nhưng trong lòng nó lúc đó cũng còn một nỗi buồn nặng trĩu không tên – cuộc sống mà không có tình yêu thì làm sao có ý nghĩa được. Nhưng rồi nó cũng đã dẹp qua một bên cái nỗi buồn đó và nghĩ thầm, tới đâu tính tới đó…
Ngày tháng cứ trôi qua, nó cũng vượt qua mặc cảm lên được Đại học. Bây giờ nó đã quen với cái sự giả dối về diện mạo của nó. Nó đi học xa quê, lên thành phố nó cố gắng che giấu cho cái sự pha trộn giới tính của nó bằng cách đi tập thể hình, rồi đi theo bọn bạn nam trong lớp tham gia các phong trào thể thao trong trường, rồi tham gia chơi những môn của con trai, mặc dù nó chẳng thích tí nào. Kết quả của 2 năm dài cực khổ luyện tập là bây bây giờ nó đã ẩn được trong một diện mạo hết sức là nam tính, thân hình rắn chắc, gọn gàng, khuôn mặt nam tính lẫn vẻ phong trần, và những môn thể thao mà nó ghét như bóng đá thì trong đội hình nó là cầu thủ không thể thiếu. Nhưng có một điều là từ đó đến giờ nó chưa biết yêu ai. Chính xác là nó không dám yêu ai – do mặc cảm về bản thân.
Trong một lần tham gia phong trào thanh niên tình nguyện, cả đoàn về vùng sâu tham gia giúp dân làm đường, xây cầu. Nó đã gặp anh. Một thanh niên ở tại đó, hoàn cảnh của anh cũng giống như nó, cũng là con trai nhưng lại không có cảm giác với những đứa con gái, mang trong mình khuyết tật như thế nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên từ nhỏ khi anh học chưa hết cấp 1 thì đã phải nghỉ giữa chừng để theo gia đình làm công việc đồng áng. Anh có nước da ngâm và cơ thể của một người đàn ông đúng nghĩa nên những người mới lần đầu tiếp xúc rất khó để họ nhận ra được con người trong anh. Nhưng nó thì biết – nó rất tinh nó nhận thấy qua những cử chỉ lời nói của anh, qua những cái nhỏ nhất trong anh và có thể là từ trong ánh mắt của anh – đơn giản vì nó là người giống như anh – đồng cảm với anh. Sau nhiều lần nói chuyện, sau những lần cùng anh làm việc thì nó cảm thấy mến anh rất nhiều. Trong suốt quãng thời gian tham gia phong trào tình nguyện đó thì nó vẫn thường hay cùng anh trò chuyện sẻ chia về tâm sự, khi mới thì cũng ngại nhưng từ từ rồi nó và anh cũng hiểu nhau. Ban đầu là chỉ hỏi thăm về gia đình, rồi học hành, từ từ thì hỏi về mơ ước, về kế hoạch trong tương lai. Đó giờ nó chưa bao giờ thổ lộ với ai nhiều như thế, nó là một người sống nội tâm, ít biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh cũng vậy. Họ thông cảm cho nhau, chia sẻ với nhau, an ủi nhau mỗi khi có chuyện buồn. Tình cảm của họ ngày càng khắng khít hơn.
Kết thúc thời hạn hoạt động tình nguyện thì đoàn của nó cũng phải trở lại trường để tiếp tục học năm mới. Khi đoàn tình nguyện lên xe trở về thì một số người dân trong làng ra tiễn, trong đó có anh. Nó và anh bùi ngùi chia tay nhau và anh hẹn một ngày nào đó khi anh làm xong mùa vụ đồng áng thì sẽ lên thăm nó. Anh và nó trao đổi số điện thoại nhau để tiện liên lạc. Nó cảm thấy lưu luyến, chỉ mới ở đây một thời gian rất ngắn mà dường như là thân quen lắm, nó không muốn xa nơi này mà có lẽ là nó không muốn xa anh. Khi nó quay lưng bước lên xe về mà lòng nó không muốn tí nào, nó hiểu là trong lòng tình cảm của nó với anh không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em hay tình cảm bạn bè.
Xe từ từ lăn bánh, nó ngoái đầu ra cửa sổ nhìn ngược về phía sau nơi có anh đúng vẫy tay, nó cố gắng nhìn anh cho tời khi bóng anh khuất sau đám bụi lờ mờ của con đường đá ở nông thôn. Nó cảm thấy mắt cay cay và nó cố nén vào lòng vì nếu để mọi người thấy thì sẽ hỏi tại sao khóc vì từ đó giờ nó chưa để ai bắt gặp nó yếu lòng như thế. Thật sự trong lòng nó đang hiện diện sự buồn vui lẫn lộn: nó vui vì nó nghĩ nó đã tìm được một nửa của mình, và nó buồn vì nó không biết nếu anh và nó đến với nhau thì mọi người sẽ nhìn anh và nó bằng ánh mắt thế nào. Trong cái xã hội này đến bây giờ đã là thời hiện đại mà người ta còn đặt nặng vấn đề “trọng nam khinh nữ” thì cái gọi là “tình yêu đồng tính” tồn tại thế nào được.
Bẵng đi một thời gian sau. Khi anh làm xong công việc ở dưới quê thì anh tất bật lên thăm nó. Anh chuẩn bị cho nó rất nhiều thứ: nào là gạo, nào là đồ ăn, thức uống – để làm quà. Thông thường khi nam nữ bình thường yêu nhau, khi lâu quá không gặp nhau thì thường người nam sẽ mua một bó hoa thật đẹp để tặng người mình yêu, đằng này… làm thế nào mà như vậy được.
Anh bắt xe khách lên, nó đón anh ở một bến xe nhộn nhịp ở Trung tâm Thành phố. Trời nắng buổi trưa oi bức, không khí ở bến xe thì ồn ào náo nhiệt thật không thể quen đối với người như nó…và kể cả anh – người nông dân gốc. Nó đứng đợi anh ở một góc nhỏ của bến xe. Khi xe vừa đỗ bến, từ xa nó đã thoáng thấy bóng anh, nó vội vã chạy đến bên anh định ôm chằm lấy anh, nhưng nó nghĩ sẽ thế nào nếu họ nhìn thấy. Nó ngại và thôi, nó mỉm cười chào anh bằng một nụ cười hạnh phúc – nó đã gặp lại anh. Anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc nó như một người anh dành cho một thằng em. Trong mắt anh nó nhận ra anh cũng vui và hạnh phúc không kém khi gặp lại nó.
Anh và nó đèo nhau trên một chiếc xe đạp, nó đưa anh đi vòng vòng những nơi trong thành phố để anh biết trên này nhộn nhịp và phát triển thế nào bất chấp trời nắng gắt như đổ lửa.
Trở lại thời gian từ lúc nó đi hoạt động thanh niên tình nguyện về, đám bạn để ý sao mà thấy nó bổng nhiên vui vẻ hẳn lên, hoạt bát, hay ca hát nghêu ngao,… dù đó giờ chưa bao giờ nó như vậy. Thế là đám bạn nhiều chuyện hay lo chuyện bao đồng của nó xúm lại lên kế hoạch theo dõi xem nó đã đem lòng yêu cô gái nào mà lại tự nhiên yêu đời như thế, và chúng bạn nó đã tá hỏa há hốc mồm khi trong một buổi tối theo dõi, đám bạn nó đã thấy được một cảnh tượng hết sức lạ lùng chưa từng được thấy: đó là anh và nó trao cho nhau nụ hôn trong công viên vắng tanh không một bóng người.
Ở đời, tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Mà chuyện của nó như vậy làm sao có thể gọi là tiếng xấu, nó đã làm gì sai. Chẳng lẽ yêu người đồng giới là sai sao? Con người là có thể tự do yêu đương theo con tim mình mà. Chẳng lẽ nó và anh không phải là con người sao? Nó và anh có tội tình gì? Chẳng lẽ hai người yêu nhau không được hôn nhau sao? – Được. Nhưng trong mắt của đám bạn thì hai người khác giới hôn nhau là chuyện bình thường còn anh và nó làm chuyện như thế thì thật là ghê tởm. Đám bạn khinh nó, và khinh cả anh.
Từ cái đêm đám bạn nó bắt gặp anh và nó như thế thì họ đã xa lánh nó. Đi đâu có dịp hoặc có ai nhắc đến nó là chúng nó bĩu môi, nhún vai. Ai cũng khinh bỉ nó. Nó không biết là chuyện nó và anh hẹn hò ở công viên đã bị theo dõi nhưng qua thái độ gần đây của đám bạn thì nó cũng có chút ngờ ngợ là không lẽ mọi người đã biết chuyện của nó. Sau lần đó nó và anh đi đâu cũng rất cẩn thận, và bí mật. Cho đến một ngày khi nó vô tình nghe một người bạn nói rằng trong trường Đại hoc này ai cũng biết chuyện của nó hết rồi, nó đi học ai gặp nó cũng thì thào với nhau và ánh mắt của họ thì cùng hướng về một điểm – nó. Bây giờ trong trường không ai xem nó là bạn, những người bạn mà nó thường đi chơi thể thao chung bây giờ cũng đã cho nó tách nhóm. Đi học thì không một người nào dám ngồi gần nó, chỉ có một vài đứa con gái mà thường ngày nó hay thảo luận bài là cố gắng miễn cưỡng chút tình bạn mà ngồi gần nó. Nó buồn, thất vọng, mặc cảm. Nó quyết định bỏ học.
Nó bẻ sim điện thoại, trả phòng trọ. Nó ra đi trong một đêm tối mịt mà không ai biết được nó đi đâu, kể cả anh.
Giật mình thức giấc anh chỉ nhìn thấy một bức thư trên bàn. Bức thư mà nó đã viết trước đó một ngày ở cái ghế đá dưới gốc cây bàng trong sân trường. Anh đọc vội bức thư rồi vơ lấy cái áo sơ mi khoát lên mình, lúc này đồng hồ đã chỉ 2h. Anh nghĩ không lẽ nó lại làm chuyện dại dột. Không chần chừ anh ngồi xộc dậy lao mình chạy thẳng ra đường tìm nó khắp nơi, lúc này trời vẫn còn khuya, đường không một bóng người chỉ có nghe văng vẳng xa xa tiếng chó sủa và một vài chị lao công đang quét đường. Anh chạy lại hỏi từng người từng người một nhưng không một ai nói thấy nó. Anh chạy ngay đến công viên nơi mà nơi nó từng chở anh lên đó nói chuyện, nhưng không thấy nó, anh chợt nhớ là nó từng chở anh ngang qua một cây cầu và anh cùng nó dừng lại hóng mát. Anh nghĩ không lẽ nó đến đó để…. Không thể như thế được! Anh chạy một mạch như vận động viên điền kinh, anh chạy đến chân cầu và nhìn lên trên thì anh ngỡ ngàng nhìn thấy một bóng người đứng trên lan can cầu dáng người rất quen thuộc. Anh chạy đến thì quả thật là nó, nó đứng trên đó để làm gì. Anh chạy đến, anh thấy nó khóc, dưới ánh đèn trên cầu anh nhận ra khuôn mặt của nó, khuôn mặt tái nhạt, ánh mắt vô hồn, đang nhìn về xa xăm. Anh chạy lại ôm nó và kéo nó xuống, anh ôm nó vào lòng, nó khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh cũng khóc, nước mắt anh chảy xuống miệng hòa cùng mồ hôi nghe mặn chát nhưng sao trong lòng anh lúc này lại nghe đắng vô cùng. Anh và nó không nói được lời nào, nhưng nó hiểu một điều rằng nó không thể nào sống thiếu anh và anh cũng vậy. Anh và nó khóc, khóc cho quên hết sự đời cai nghiệt, khóc cho thỏa cái sự chịu đựng che dấu bản thân chỉ sống bằng vỏ bọc suốt hai mươi mấy năm trời, khóc cho kiếp sau nếu có đầu thai làm người thì mong rằng anh và nó sẽ được làm một con người lành lặn.
Sau đó anh và nó lau nước mắt cho nhau, anh nói với nó: “Dù có thế nào thì em đừng xa anh nhé, anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên em”. Cả hai cùng dìu nhau đứng dậy, nắm tay nhau bước đi. Trong đêm tối không ai biết họ đi đâu và từ đó không ai còn gặp lại họ nữa.