Viết cho những cô gái mạnh mẽ của tôi
Tôi bỗng hiểu ra rằng, dám thoải mái thể hiện cảm xúc riêng của mình, vui thì cười, buồn thì khóc, yếu đuối thì tìm đến ai đó để dựa dẫm, đôi khi, đó mới là sự mạnh mẽ thực sự, còn những cô gái giống em, cứ cười, cứ "ngang tàn", cứ tỏ ra cứng rắn, hóa ra lại yếu đuối và nhạy cảm đến tận cùng...
***
Viết cho những cô gái mạnh mẽ của tôi...
"Anh tin người con gái mạnh mẽ và bản lĩnh như em sẽ đủ tự tin để bước một mình, tự thân vượt qua được tất cả những khó khăn trong cuộc sống...Còn cô ấy...cô ấy thực sự không thể sống thiếu anh..."
Đã có những câu chuyện tình dang dở bởi những lý do như thế...
Tôi đã gặp khá nhiều những cô gái mạnh mẽ trong đó có em. Điểm dễ thấy là em và những cô gái ấy là luôn nỗ lực và cố gắng để khẳng định mình trong cuộc sống, sống độc lập, không mè nheo, không lấy lý do bởi mình là con gái mà cho phép ủy mị hay yếu đuối (ít ra, những gì họ thể hiện ra bên ngoài là vậy). Tôi và mọi người có thể thường xuyên (nói "luôn luôn" e rằng hơi quá) bắt gặp những nụ cười trên môi em, thấy ở em một sức sống căng tràn, bờ vai của em luôn là một chỗ dựa vững chắc cho những cô bạn gái, khi họ gặp những chuyện đau buồn trong cuộc sống...
Những sự mạnh mẽ ấy tạo nên dấu ấn cho những cô gái như em, nhưng đôi khi, cũng bởi dấu ấn ấy mà em và những cô gái giống em lại phải nhận về mình những thiệt thòi...
Suy cho cùng, dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì có lẽ vẫn không thể phủ nhận rằng em là con gái, và cái tính nữ bẩm sinh ấy vốn là bất biến theo thời gian...Lòng trắc ẩn nơi em là một minh chứng rõ ràng cho sự yếu mềm, và dẫu có tỏ ra lạnh lùng và bất cần đến đâu đi chăng nữa thì tận trong sâu thẳm vẫn là một tâm hồn mong manh, dễ bị tổn thương... Em vẫn vậy, cứ tự tin, đôi khi có một chút gì hơi ngạo mạn và ngang bướng, mọi người gọi em là cô gái cá tính, tôi cũng thấy em như vậy, nhưng em ơi, sao có những khi tôi bắt gặp ánh mắt em, nó lặng buồn và xa xăm đến thế, cũng có khi tôi bắt gặp nơi khóe mắt em có một chút long lanh, nhưng chỉ là chút long lanh thôi nhé, chứ tôi không hề thấy có giọt nước nào rớt xuống cả. Người ta có bao giờ thấy em khóc? Ừ, chẳng bao giờ phải không, bởi với em, nước mắt chỉ lặng lẽ thành dòng chứ có bao giờ bật lên thành tiếng?
Cô gái như em, đã có thời, tôi tưởng em sẽ chẳng biết yêu, bởi em đã quen với cô đơn, em vẫn tự tạo cho mình niềm vui trong những ngày Valentine hay những Giáng sinh chỉ có một mình, chẳng than vãn, tôi thấy em vui vẻ, hào hứng là đằng khác, thấy những cặp đôi hạnh phúc bên nhau trong những ngày như thế, em nhoẻn cười và kì lạ, em bảo: lòng em cũng có chút gì ấm áp lắm, nhưng em gái của tôi ơi, có khi nào em chạnh lòng không nhỉ, bởi đáng lẽ ra cũng sẽ một người đi bên em , riêng chỉ em như thế?...
Cuối cùng, trái tim em vẫn là một trái tim con gái, rồi em cũng gặp được một người khiến trái tim ấy không còn tuân theo những khuông nhịp thường ngày...Người ta cũng bị ấn tượng bởi sự thông minh, cá tính nơi em, hai người là một cặp bài trùng thật hợp, nhưng sự tự tôn và lòng kiêu hãnh khiến em vẫn thế: mạnh mẽ, lém lỉnh, sòng phẳng, hiếu thắng và tự tin...Rồi cuộc đời nào đâu có như người ta mơ, cũng có một cô gái khác hướng về người mà em đem lòng thương mến...Người ấy đứng giữa 2 lựa chọn, hoặc là em, hoặc là cô gái ấy...Và câu trả lời, như tôi đã trích dẫn, người ta chọn cô gái ấy...
Nghe xong câu trả lời, em vẫn mỉm cười nói một lời thành tâm chúc phúc, em đã giữ cho đôi mắt ráo hoảnh, tĩnh lặng như buổi chiều ấy, thanh thản và lạnh lùng, em bước đi, bỏ lại sau lưng một người đứng nhìn theo bóng em trong dáng chiều, lá vàng rơi lả tả...Tôi đã ước, giá như em đừng thế...Nhưng em biết nói gì khi ấy ngoài câu cảm ơn và chúc phúc, chẳng lẽ em khóc òa lên trong thảm thiết, và nói rằng em cũng yếu mềm, cùng cần bờ vai ấy trong những khi mỏi mệt??? Ừ, em cần, tôi biết, em cần lắm một đôi tay dắt em qua những ngày đông lạnh giá, em cũng cần một ai đó để em có thể dựa vào khi mỏi mệt, và khi em vấp ngã hay gặp những thất bại trong cuộc sống, em cũng cần ai đó nói với em một lời cổ vũ để em đủ mạnh mẽ đứng dậy và bước đi...Và tôi cũng biết, em mong lắm chứ, mong một người hiểu em, lắng nghe em những câu chuyện vu vơ cuối ngày, những câu chuyện mà lâu nay em vẫn thường giữ kín, và hơn điều gì hết, tôi biết em cần một chốn bình yên và tĩnh lặng sau những điều đã quá ồn ào trong cuộc sống...
"Nhưng cô ấy không thể sống thiếu anh", bởi lời nói ấy mà em không khóc, ừ, người ấy nói đúng phải không em? Không có người ta thì chỉ ngày mai thôi, em cũng sẽ lại mỉm cười, mọi người cũng sẽ vẫn thấy nắng đọng lấp lánh trên đôi mắt em, vẫn giọng nói vui vẻ ấy và những câu chuyện chọc cười khe khẽ...Còn cô gái ấy, vì cô ấy chẳng mạnh mẽ được như em, nên cô ấy cần một người ở bên, em tự nhủ mình: nếu là anh, em cũng sẽ làm như thế! Hơn một lần em nhìn thấy con gái khóc, em hiểu cái cảm giác bối rối khi thấy người khác khóc, và em cũng hiểu, phải đau lắm thì người ta mới khóc...Và đêm nay, bất giác em bật khóc, nhưng em vẫn cắn môi để không cho mình khóc thành tiếng, em nhớ, nhớ lắm một người em yêu thương. Em khao khát sự bình yên và ấm áp, thứ cảm giác lần đầu và cũng là duy nhất mà em cảm nhận được chỉ khi ở bên người con trai ấy. Em muốn được chở che, có lẽ chưa bao giờ em thấy nỗi cô đơn đáng sợ đến vậy...Em nhận ra, hóa ra mình cũng thật ích kỷ, cuối cùng, cứ tưởng em dũng cảm lắm ai dè cũng sợ cái cảm giác bị lãng quên...Em lo, lo cho những tâm sự mà người ấy phải giấu kín trong lòng, lo cho những dòng nước mắt mà người ấy phải nuốt ngược vào trong, lo em sẽ không thể biết, không thể ở bên khi người ấy mỏi mệt, lo nếu có khi nào người ấy khóc, đôi tay em sẽ không thể lau đi những giọt nước mắt nhạt nhòe, dù em hiểu, nước mắt con trai, nào có dễ rơi...Em nhận ra bởi cả hai đều quá giống nhau, nên có lẽ không thể cùng nhau đi tiếp...Em không oán trách, em tự thấy chẳng ai có lỗi cả, nhưng chẳng hiểu sao em lại khóc nữa, nước mắt cứ tuôn ra, chưa bao giờ em khóc nhiều đến vậy, giống như bao nhiêu điều em kìm nén đêm nay bật ra cho bằng hết...Không có người ta, em vẫn cười, phải, em vẫn cười tươi chứ, chỉ có điều nụ cười ấy sẽ chẳng còn trọn vẹn và đúng nghĩa..."Đừng nghĩ khóc mà đã khổ/ Có kẻ cười mà lệ đổ nơi tim", có lẽ điều này đúng với em.
Sớm mai tỉnh giấc, tôi thấy em vẫn giống với mọi ngày, chỉ đôi mắt có hơi hoe đỏ, tôi có hỏi, em cười đáp: "Đêm qua em thức muộn để...xem phim" Lúc ấy tự dưng tôi muốn nói thẳng với em rằng tôi biết em nói dối lắm, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại im lặng. Em gái bé bỏng của tôi, em còn bé lắm, mà sao em cứ gồng mình lên để lớn, em có biết rằng, cứ như thế, em sẽ mệt lắm không?
Nhìn em, rồi tôi chợt suy nghĩ về khái niệm mạnh mẽ và yếu đuối trong cuộc sống này...Tôi bỗng hiểu ra rằng, dám thoải mái thể hiện cảm xúc riêng của mình, vui thì cười, buồn thì khóc, yếu đuối thì tìm đến ai đó để dựa dẫm, đôi khi, đó mới là sự mạnh mẽ thực sự, còn những cô gái giống em, cứ cười, cứ "ngang tàn", cứ tỏ ra cứng rắn, hóa ra lại yếu đuối và nhạy cảm đến tận cùng...