Gửi bài:

Có một nỗi nhớ mang tên Tháng Ba

Mùa xuân đã gần như khép lại an yên trước ngõ. Những cơn mưa xuân cuối mùa bất chợt ghé thăm, trong nỗi nhớ tháng Ba, có nỗi nhớ về một loài hoa xoan tím, biêng biếc cả một góc trời.

***

Ngày ấy, ngõ trồng nhiều hoa xoan. Đến mùa mưa phùn tháng Ba, hoa xoan nở và rơi vắt vẻo lưng chừng trên mái tóc người con gái. Từng lớp xoan tím rụng vơi đầy, giăng mắc cả không gian, giăng mắc cả lòng người một nỗi nhớ ngọt ngào, một tình yêu tha thiết - với mùa xuân. Người con gái ngày ấy đã biết thẹn thùng, e ấp đôi má bừng đỏ trước những rung động đầu đời. Một tình yêu mang tên tháng Ba, mang tên loài hoa bình dị ấy đôi khi cũng ngọt ngào làm sao!

co-mot-noi-nho-mang-ten-thang-ba

Tháng Ba - rét nàng Bân. Cái lạnh trong những khoảnh khắc cuối mùa đến muộn dường như càng chạm sâu vào lòng người một chút gì mong ngóng thật trong trẻo và cũng thật xa xôi. Mơ hồ nhớ, mơ hồ quên, mơ hồ nghĩ suy về những gì đang hiện hữu. Tình yêu đôi khi thật diệu kì! Rét tháng Ba nhắc nhở cho con người ta sự diệu kì của đợi chờ, xa cách trong tình yêu và lòng tin yêu của con người. Dẫu có vụng về đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì điều quan trọng nhất trong tình cảm, vẫn là sự chân thành....

Tháng Ba - ngồi ở một quán cà phê quen thuộc trên phố Hàn Thuyên, mơ về cái nắng phương Nam.Sao ở trong cùng một hình hài chữ S, mà Bắc - Nam lại có sự khác biệt xa nhau đến thế? Có một nỗi nhớ ấm áp xuyên suốt chiều dài đất nước. Ở phương xa ấy, có phải người Sài Gòn đang đi trốn nắng dưới những tán xà cừ rợp bóng bên góc cà phê quen thuộc ở gần Nhà thờ Đức Bà? Nơi ấy, có phải người đang thầm thì năn nỉ phương Bắc gửi vào một chút lạnh, một chút mưa để xua tan đi những ngày oi bức, ngột ngạt của phương Nam tháng Ba?

Tháng Ba, những con đường Hà Nội bỗng trở nên trắng xóa bởi những chùm hoa sưa li ti, nở trắng muốt. Đó là loài hoa đặc biệt của thủ đô, mỏng manh, tinh khiết và nhỏ bé. Nhưng nó đủ để làm xiêu lòng bước chân của những lữ khách đến Hà Nội vào tháng Ba, đủ để người sở tại luyến lưu, thích thú mỗi độ tháng Ba về.

Tháng Ba của vùng Tây Bắc là mùa hoa ban nở trắng muốt, như minh chứng cho tình yêu trong sáng, không toan tính, thủy chung của những người con gái vùng dân tộc Thái. Tháng Ba của vùng núi rừng Tây Nguyên là mùa hoa cà phê nở rộ, cũng là loài hoa trắng, nở bung hết mình trong cái nắng rực rỡ tháng Ba nơi đây. Tháng Ba của người Sài Gòn là những chiều chạy dọc xe ra ngoại thành, thấy những cánh osaka vàng rực bắt đầu khoe sắc. Tháng Ba còn là nỗi nhớ quay quắt của mùa hoa gạo cháy đỏ một góc trời, rực rỡ trong kí ức của tuổi thơ. Ai trong chúng ta rồi cũng phải lớn lên, già đi...nhưng kí ức, nỗi nhớ về những mùa hoa tháng Ba đi qua nồng nàn, tinh sương như thế đâu dễ "già đi" và đâu dễ tàn phai trong lòng người?

Tháng Ba, xuân bắt đầu tàn, tiếng ve rục rịch kéo nhau gọi hè, lục lọi mớ kí ức, lại thấy nhớ chính mình! Nhớ tuổi trẻ của chính mình với những ngày tháng Ba say sưa với nhiều hoạt động của cái thời còn ngồi trên giảng đường. Có thể quên ăn mất ngủ để tập trung cho chương trình hội trại, văn nghệ của lớp, của trường. Và có những tháng ngày thực tập đầu tiên trong đời, đứng trên bục giảng với viên phấn trắng có thể nói một cách say sưa, đầy nhiệt huyết với lòng tin, đam mê dành cho nghề. Tháng Ba, tuổi trẻ có một ngày đáng để nhớ, khơi gợi và nhắc nhở về lòng nhiệt huyết, sự đam mê. Khi còn trẻ, chúng ta thường hay quên mất điều đó!

Tháng Ba nồng nàn và ấm áp, dẫu gió có trở chiều thì tháng Ba vẫn gợi nhắc cho con người Nỗi Nhớ về một thời tuổi trẻ mà mình đã đi qua. Một nỗi nhớ tháng Ba rất ngọt, rất dịu, ấm và sâu... như chính xuân sắc đang vào thời kì viên mãn nhất trước khi nói lời tiễn biệt nhau để gọi hạ về!

Có một nỗi nhớ mang tên Tháng Ba như thế...

Mộc Miên, tháng 3/ 2014

 
Ngày đăng: 25/03/2014
Người đăng: Mộc Miên
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage