Bao la giữa phố
Tôi và anh, hai kẻ cô đơn đang dần ngập chìm trong những cơn nghiện ngập, sống ẩn mình trong trận nấm mốc đang hoành hành như một dịch bệnh, tự hỏi thế giới này rồi sẽ ra sao nếu cứ trần trụi mà sống?
***
Tôi và anh ngồi trên cao nhìn thành phố từ lúc bầu trời vẫn còn một màu xanh thẳm cao vời cho đến lúc chúng chuyển sang đen hẳn và lung linh giữa những ánh đèn đủ màu sắc cứ liên tục nhấp nháy, di chuyển. Thành phố của chúng tôi ồn ào quá, bao giờ cũng nom trông rất hối hả, chật vật và dường như lúc nào cũng bận rộn.
Trên chiếc ghế bành trong tiệm cà phê chiều hôm ấy, tôi đăm đăm mắt nhìn ra ngoài thỉnh thoảng mỉm cười khi nghĩ về một bóng dáng nào đó vừa quen cũng vừa lạ... Và kế bên tôi, anh đang chăm chú vào chiếc smartphone thỉnh thoảng thở dài rồi cầm ly nước lọc lên môi, uống, rồi lại tiếp tục chăm chú.
Chẳng hiểu tự bao giờ smartphone và internet là những thứ gắn liền với cuộc sống của con người, nhất là những người trẻ như chúng tôi. Chúng như một chất kích thích mà mỗi ngày nếu những con nghiện không được đáp ứng nó sẽ có các triệu trứng bần thần, sẽ thấy trống rỗng, bất giác run bần bật khi hai đôi tay không được cầm nắm một cái gì trong tay. Đó là cảm giác thiếu thốn, không có smartphone, không có internet, thế giới này dường như thật thiếu thốn. Nó như một chất men, một loại heroin có thể sử dụng hợp pháp, công khai, nhưng tác hại thì còn tàn phá đáng sợ hơn của heroin thật... Chúng như một loài nấm mốc, cứ âm thầm từ một mầm móng bé tí rồi cứ thế từng ngày nhân đôi lên, sản sinh ra thật nhiều và dần lắp đầy khoảng trống tâm hồn của những kẻ cô đơn.
Tôi và anh, hai kẻ cô đơn đang dần ngập chìm trong những cơn nghiện ngập, sống ẩn mình trong trận nấm mốc đang hoành hành như một dịch bệnh, tự hỏi thế giới này rồi sẽ ra sao nếu cứ trần trụi mà sống?
"Có thể với em, cuộc sống bây giờ của anh là ổn nhưng với anh, cuộc sống bây giờ của anh không ổn chút nào! Em hãy nhớ rằng, nhu cầu của con người không bao giờ là đủ, cũng như em, em không hài lòng bản thân em bây giờ nhưng ngoài kia, hàng trăm, hàng triệu người đang mơ ước được giống em..."
Tôi âm thầm buông chiếc smartphone, nhìn ra cửa kính. Cười.
***
Thỉnh thoảng, tôi vẫn thường hay gọi cho anh vào lúc tối đã muộn.
"Đi dạo không anh?"
"Ờ! Đi thì đi!"
Vậy là đi, chẳng cần biết đêm đã gần sang ngày mới, chẳng cần biết hôm nay Sài Gòn đêm đang bắt đầu trở lạnh...
Chúng tôi cứ thế bon bon xe ra đại lộ và bao giờ cũng thế... Giống như một thói quen mà chính chúng tôi cũng đôi lần tự hỏi vì sao cứ mãi phóng xe ra con đường này.
Sài Gòn quá ồn ào và Sài Gòn luôn như thế, luôn chẳng bao giờ biết ngủ. Sài Gòn như một cô gái đẹp đang tuổi thanh xuân căng tràn sức sống và cô cứ mãi rong chơi bất kể thời gian. Tôi và anh cũng đang tuổi thanh xuân nhưng tâm hồn chúng tôi thì già nua mỗi người một cõi.
Một ngày, anh nói với tôi rằng anh đang xây nhà, anh đang từng ngày tích góp một viên gạch cho tình yêu đang buổi đầu hẹn hò giữa anh và một cô nàng nào đó, vậy cũng mừng cho anh! Tôi mong anh có ai đó để nhớ thương, để giã bớt cái buồn thăm thẳm trong lòng anh nhưng đôi khi tôi ích kỷ và chẳng muốn điều đó xảy ra, vì khi hạnh phúc và đầy đủ người ta sẽ quên đi mình là ai và thường bỏ rơi rất nhiều thứ sau lưng để say đắm với những thứ mình đang có. Tôi sợ anh bỏ rơi tôi, tôi sợ khi trời quá nửa khuya, tôi gọi điện và anh bảo "Hôm nay anh không đi được".
Tôi và anh chỉ là hai người bạn, mọi người nói rằng giữa đàn ông và đàn bà thì không bao giờ có thể là bạn nhưng có lẽ mọi người đã sai ít nhiều vì hiện thời chúng tôi vẫn là bạn. Chẳng phải trong cuộc sống luôn có những xác suất không ngờ vẫn hay xảy ra sao? Có cái gì là một trăm phầm trăm đâu? Ngớ ngẩn nhất là những kẻ luôn tin vào một trăm phần trăm khi rõ ràng mọi thứ chẳng có gì là rõ ràng! Cuộc sống luôn lẩn quẩn theo một vòng tròn hoặc căn bản hình dạng nguyên thuỷ của trái đất vốn là hình tròn nhưng ở một giai đoạn nào đó loài người đã không chịu chấp nhận... Cuộc sống luôn thật khó nhìn khi ta cứ chăm chăm vào nó bằng một đường thẳng đứng, nếu chịu khó bẻ cong, có lẽ sẽ dễ nhìn và dễ chấp nhận hơn.
Tôi và anh vẫn là hai người bạn và vẫn luôn giữ những thói quen nhạt nhẽo ấy. Anh đã trải qua quá nhiều mối tình và những vai diễn nên anh sẽ yêu và sống theo một cách khác, bằng sự trưởng thành và chính chắn của anh nhưng anh vẫn sẽ giữ một tâm hồn nào đó trong những đêm vô định lang thang trong lòng thành phố cùng tôi. Còn tôi, đôi khi tôi tự hỏi liệu rằng tôi còn có thể chấp nhận tình yêu một lần nữa giống như cách mà tôi miễn cưỡng chấp nhận những đường cong mà trước giờ tôi vẫn luôn khăng khăng cho là những đường thẳng?
Ngồi đằng sau anh, tôi lơ mơ nhìn những ánh đèn đủ màu nhoè nhoè những hình tròn to nhỏ, im lặng.
Yone Đỗ Trân