Sở thích
Em thích nhìn người khác từ trên cao, từ đằng xa và nhất là từ đằng sau. Vì em thấy thú vị khi theo dõi người khác mà họ hề hay biết. Em cho đó là sở thích kì quặc của mình.
***
Chiều em về qua phố. Em trông thấy anh chạy xe ngược chiều. Lâu lắm rồi, em nghĩ mình có khi đã quên mặt anh. Bỗng, anh đỗ xe sửa cái gì đó. Em cố tình không để ý. Vì đúng là anh thật. Em cố tình lướt qua thật nhanh. Rõ ràng là em nhận ra anh. Rõ ràng là từ cái thời ngốc xít nào ấy, em đã từng nhận được thư của anh, nhận được món quà của anh. Thế mà, bây giờ, em làm ngơ. Cũng không phải. Em vẫn như ngày xưa. Vẫn làm ngơ với anh như thế. Anh cũng chỉ lặng thầm như vậy. Anh cũng chẳng trách cứ một câu.
Em thì không bao giờ quên. Những viên kẹo anpelibe ngày ấy như vẫn đang ngọt lịm trong miệng cậu em trai hồi nào. Cái nụ cười ngây thơ của nó nữa. Nó tưởng chị mua cho em thật. Có những điều người lạ từng quen có thể biết được. Ôi! Không nghĩ nữa. Càng nghĩ, em càng không biện minh được cho hành động hơi tàn nhẫn quá của mình ngày ấy. Miên man theo dòng suy nghĩ. Em bật cười.
Em bỗng cảm nhận điều gì đó giống như là em hay tưởng tượng. Cũng có khi em hay nghĩ quá. Em ngoảnh quay lại. Nhưng em không tưởng tượng, cũng chẳng nghĩ sai. Đúng là, có người đang chạy xe thật chậm nhìn em từ đằng sau. Ánh mắt ngày xưa ấy vẫn không hề thay đổi.
Đôi khi, cuộc sống có khi chỉ cần nhìn người khác từ phía xa, từ đằng sau và bằng ánh mắt thầm lặng, theo em cũng đủ để chúng ta hiểu được sự quan tâm sâu sắc của một người đến thế nào?
Trần Thị Nhung