Tháng 12
Tháng 12, nỗi xốn xang những cơn mưa Thu ngọt ngào hóa ra cũ kĩ, anh chẳng cất mình xuống phố che giấu nỗi cô đơn lặng yên trong tâm hồn giữa phố nhộn nhịp, cũng thôi nhớ về hình ảnh lãng mạn nhất mà anh có được giữa hàng cây lá đỏ, nụ hôn ta làm gió xốn sang, lá giật mình nghiêng cánh rơi đẫm trời. Anh để dành nỗi nhớ ấy cho mùa Thu năm sau.
***
Tháng 12, Sài Gòn cũng lạnh đấy thôi. Cái lành lạnh sớm mai chỉ muốn trùm chăn ngủ tiếp cho ấm áp thân, ai bảo đó là hưởng thụ? Người ta lúc nào cũng mệt mỏi, chỉ muốn dựa vào đâu đó tìm bình yên, hơi lạnh mười hai như cái cớ khiến người ta mỉm cười ngủ say không áy náy.
Tháng 12 vẫn đổ nắng, nhưng là nắng ấm, cùng với gió trong lành theo hơi ẩm lành lạnh phập phồng nơi đầu mũi. Có tiếng chim đâu đó trên tán cây già cỗi quên mùa cứ đầy lá trời đông, cô bạn anh cười bảo trời cứ thế này tớ làm bạn với nắng chẳng sợ đen nữa, anh cười rồi tự hỏi mình yêu có nắng sớm hay không.
Tháng 12, đạp xe vòng vèo những con đường rộng nhất và đông đúc giữa trung tâm, hít hà chút hơi lạnh, cảm nhận sự cô đơn đang nuốt chửng mình giữa lòng phố, anh lại thấy tâm hồn mình mỉm cười, như những rung động giữa mùa lạc nắng choán hết chỗ cho nỗi cô đơn.
Tháng 12, những ngày cuối năm hanh hao ấy, mẹ rắc vừng hạt giống cho mùa rau ngày Tết, bố pha ấm chè xanh còn em gái ngồi trên thềm nhà chải tóc. Có lẽ an yên là lúc ấy. Anh phải cất đi thôi những muộn phiền vô lí, để dành thương yêu cho gia đình, nơi mà mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống phố thị tất bật, nhọc nhằn, lại thèm canh rau của mẹ, mùi chè gừng ấm nồng của bố, tiếng cười tíu tít của em gái nhỏ, và tiếng thanh thản của lòng mình.
Tháng 12, cuối năm rồi anh còn điều gì chưa nhớ? Thôi đừng nghĩ nữa vì cứ sống đừng hoài phí phút giây nào, tự nhiên anh sẽ chẳng quên điều gì đâu! Gió lại thảng thốt những hơi lạnh, cốc cà phê uống dở vẫn còn ấm sực, chờ Tháng 12 qua rồi anh sẽ lại chờ Tháng 12 tới.
Sam K.