Gửi bài:

Nếu anh không luôn tặng em những cái ôm từ đằng sau…

Thì có lẽ cho tới bây giờ, chúng ta không còn chung bước cùng nhau trên con đường hạnh phúc...

***

Nhớ ngày đó, khi mình còn là hai đứa học trò ngờ ngệch. Tình yêu đầu đến mang theo những yêu thương tinh khôi, những hồn nhiên thơ trẻ, và mang theo cả những hoang mang về một tương lai không bền vững. Cái ngày bố mẹ anh bắt anh phải quên em, phải đến một nơi thật xa, nơi đó không có em, không có những kỷ niệm của chúng ta. Trong mắt bố mẹ anh, em là người con gái không mang lại điều gì tốt cho anh... Anh và em, chúng ta khóc lóc trước nỗi đau chia xa mà không thể nào làm khác.

Trước ngày lên đường, em đứng lặng trước quán café nhỏ nơi góc phố, chúng ta thường qua vào những chiều thứ 7 tan học. Bất chợt, anh đến cùng với chiếc ôm đằng sau ấm áp. Nụ cười anh cũng ấm áp vô cùng trong một chiều cuối mùa đông ấy. Những giọt nước mắt em lăn dài, nhưng em không thể nhớ được rằng, nó chảy xuống vì khổ đau hay hạnh phúc. Đây không phải lần đầu anh ôm em, đây có lẽ cũng là cái ôm cuối cùng trước khi anh đi xa, nhưng với em, nó là cái ôm khởi đầu của một tình yêu mãnh liệt em thầm mang trong tim mãi mãi.

neu-anh-khong-luon-tang-em-nhung-cai-om-tu-dang-sau

Những năm sau đó, năm nào anh cũng về thăm nhà một lần. Anh không nhắc gì tới em trước mặt bố mẹ, nhưng họ không biết rằng, anh luôn tìm gặp em đầu tiên. Mỗi lần như thế, dù là được hẹn trước, nhưng anh luôn làm em bất ngờ với những cái ôm đằng sau thật chặt, và anh không bao giờ quên nụ cười ấm áp dành tặng em.

Anh là thế, dù khổ đau, anh vẫn không quên cười. Anh cười không phải vì anh, mà là vì em, anh muốn em luôn vui và lạc quan dù mọi điều sẽ không thuận lợi như mình mong muốn. Nụ cười dịu dàng, vòng tay yêu thương và trái tim ấm áp, đó là tất cả những gì quý giá nhất, anh đã dành cho em, chưa bao giờ thay đổi.

Năm năm sau, ngày anh trở về thành công với thành tích học tập xuất sắc. Bố mẹ mở tiệc mừng cho anh. Bữa tiệc có những người thân trong gia đình, họ hàng, và bạn bè. Anh và em xuất hiện trước những ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên của bố mẹ và mọi người. Anh lịch thiệp trong bộ vest sang trọng, và em chiếc váy trắng tinh khôi...

Có lẽ đối với em, cái kết của một mối tình không thể nào có hậu và hạnh phúc hơn nữa.

Nhiều khi em nghĩ, chỉ là mối tình học trò ngây thơ và mỏng tang như cánh hoa trước gió, vậy mà tại sao cho tới giờ chúng ta vẫn giữ gìn bền lâu đến vậy. Phải rồi, nụ cười dịu dàng, vòng tay yêu thương và trái tim ấm áp của anh, là câu trả lời cho tất cả.

Gửi Bin.

Ngày đăng: 07/07/2015
Người đăng: Thụy Viên
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage