Gửi bài:

Về miền đất thương

Những ngày gió mùa về, Hà Nội se lạnh, cái lạnh và từng đợt gió thốc làm mình ngẩn ngơ nhớ, ngẩn ngơ thương thành phố cao nguyên tí hon mà đong đầy xúc cảm. Đà Lạt có riêng gì Đà Lạt mà tâm hôn bảng lảng nhớ thương?

***

Mình đến Đà Lạt một ngày cuối xuân, khi những cánh mai anh đào mỏng manh đã héo úa và rụng khắp các con đường. Hoa tàn nhưng xuân vẫn còn đó. Xuân còn nở trong lòng mình, còn nhảy nhót trên khuông nhạc ngày xuân tươi trẻ, còn vảng vất nơi góc cafe cũ có dãy ghế khép mình bên hàng lan rừng trổ bông khoe sắc. Xuân mê mải, xuân tươi mới trên đồi thông vút gió. Xuân nhuốm màu dòng thác phía cao kiêu kì đổ xuống và lối về nương dâu ngập tràn sắc đỏ. Xuân vàng cả đất trời, vàng cả lòng người.

ve-mien-dat-thuong

Đêm xuân Đà Lạt nghi ngút sương, nghi ngút khói trà gừng nồng ấm. Bát sứ trắng nõn đặt vừa lòng bàn tay, vừa thổi vừa uống, vừa hít hà mùi thơm vị gừng xộc vào sống mũi. Trên bàn gỗ bóng màu nâu sơn nước, còn có phin cafe tí tách rơi từng giọt đen thẫm sóng sánh. Không gian pha mùi nồng ấm của gừng, mùi thơm của cafe, mùi ngầy ngậy vị béo của sữa và có cả cuộc đời của Trịnh. Gọi Trịnh là bởi vì người đời quá yêu Trịnh Công Sơn. Gọi Trịnh là bởi vì khó có dòng âm nhạc nào có thể so sánh cùng Trịnh. Mình nhớ, một buổi chiều hàn thuyên, anh nói: "Đến Đà Lạt, nhấm nháp ly cafe và nghe Trịnh, em sẽ biết Đà Lạt của em là gì. Muốn hiểu Trịnh thì nghe Trịnh, nghe ca từ của Trịnh. Trịnh hát có chút khó nghe, nhưng khi hiểu rồi thì thấm đến tận tâm can". Mình tự hỏi, phải chăng bởi ở đây, Trịnh gặp người con gái ấy, mối tình đầu hai kẻ du ca, nên dường như ca từ được viết ra là dành riêng cho thành phố đắm chìm tình yêu này? Mình không biết nữa, mình còn quá trẻ để hiểu hết những câu chuyện mà Trịnh trải lòng đủ đầy "trong nhạc có thơ, trong thơ có tình, tình viết thành ca". Nhưng nốt nhạc trầm, buồn mà day dứt ấy hệt như cái cách thành phố làm say lòng người và mình tin, đến Đà Lạt ai rồi cũng có thể tìm được góc khuất của bản thân còn ngụp lặn đâu đó giữa cõi đời như thể "ai cũng có thể tìm thấy mình trong âm nhạc Trịnh Công Sơn". Nhớ Đà Lạt là nhớ Trịnh, nhớ bản tình ca trầm buồn chiều quá vãng mà Khánh Ly hát phát ra tử máy cassette cũ, nơi góc quán nhìn về phía đồi thông vắng.

..xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau. (Diễm xưa)

Hay chăng, Trịnh thay đời xoay vòng những lời ca, ru kiếp người, ru mãi ngàn năm?

...còn lời ru mãi vang vọng một trời. Mùa xanh lá vội ru em miệt mài. Còn lời ru mãi, còn lời ru này. Ngàn năm ru hoài, ngàn đời ru ai. (Ru em từng ngón xuân nồng)

Lắng nghe Trịnh, như nghe dòng đời, lòng mình thổn thức.

...

Vẫn chiếc ghế nâu màu gỗ khép nép bên ban công hướng mình về phía ánh đèn loang lổ vách tường, con phố. Đôi trai gái lảng vảng đan chặt tay nhau, dấu chân tình nhân chậm rãi bước dưới ánh đèn vàng. Họ lặng lẽ đi về phía đông đúc hoag nhịp cùng dòng người mua sắm buổi chợ đêm và thi thoảng chàng trai lại trao người mình yêu một ánh mắt và nụ cười vụng dại. Mình nơi góc cũ dõi theo họ, khẽ mỉm cười. Cafe khiến lòng mình không lạnh vắng. Cafe đưa mình đến tận cùng của cảm giác đam mê. Cái thứ chất đen sóng sánh mà thơm đến lạ thường, quyến luyến tâm hồn hơn cả một thứ men say buộc lòng ta ở lại, khiến tâm hồn lãng quên phải tìm về đúng chỗ, đúng cái ghế cũ ở góc quán cũ ấy. Chợt nhận ra cafe không có nhạc cũng như đời thiếu vắng một tình yêu. Thế là lại nghe bản tình ca cũ Trịnh viết.

Tháng 11, Đà Lạt vào mùa hoa. Mùa dã quỳ hoang dại khắp con đường, sườn núi. Hoa kề hoa thành đồi vàng mê mải, nắng xiên đèo dẫn lối về thung hoa cỏ dại làm kẻ chưa đến phải tìm đến ngay còn kẻ phải đi thì lưu luyến và hẹn ngày quay lại. Vách nhà nhuốm sắc vàng, dài miên man, rộng miên man. Triền hoa vàng cả thung lũng, vàng cả chân đồi thông típ tắp. Đi giữa con đường đất đỏ mà lòng lại rạo rực vì sắc vàng của hoa lẫn sắc xanh của lá, ôm mộng cả giấc mơ quanh đồi vàng rực sáng.

Tháng 11, Đà Lạt vào đông. Có lẽ , không khi nào thành phố đẹp hơn lúc đông chạm ngõ. Khi những cơn mưa kéo dài lê thê được thay bằng những cơn gió mang hơi thở mùa đông se lạnh cũng là lúc mùa yêu trở lại. Mùa của biết bao nhiêu xúc cảm. Yêu hoa, yêu cỏ cây, yêu thành phố và cả yêu Trịnh nữa.

Tháng 11, tìm về Đà Lạt.

Tháng 11, về miền đất thương cũng để nói lời yêu thôi :)

Ngày đăng: 21/12/2015
Người đăng: Nhan Tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Ở đây bán cà phê ngon hơn người yêu cũ của bạn
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage