Gửi bài:

P.H.Ố

Ngày cuối năm chẳng hăm hở đi đâu như ngày đầu. Nằm im trong phòng thấy cái lạnh se sắt những ngày cuối đông hắt vào khe cửa. Còn văng vẳng bên tai tình khúc phố thị.

"Đêm đêm nằm mơ phố. Trăng rơi nhòa trên mái. Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà..." (Việt Anh)

Yêu thật rồi.

***

4 năm trước, mình thấy P.H.Ố trong vần thơ, câu hát của Trịnh. Những tấm ảnh đen trắng cỗi xưa xuất hiện trên mặt báo. Hẳn là một nỗi buồn đẹp còn vương vít.

4 năm sau, kể từ cái ngày nghe câu hát mùa thu vẳng ra từ cuối dãy trọ, mình đã ở đây với nguyên do chẳng thể nào buồn hơn, đi qua hai mùa phố thu-đông. Mình ganh tị với những con người thuộc về nơi đây, được hiểu thành phố sâu thẳm trong tim chứ không phải qua loa từ cái vẻ bề ngoài hào nhoáng, xô bồ và có chút ngờ nghệch.

Và, 4 tháng đi qua cho P.H.Ố giấu một nỗi nhớ không tên.

...

pho

Trời tháng 8, thu muộn chưa sang. Mình lặng lặng đến chào P.H.Ố, chào mộng mơ của tuổi trẻ sau chuyến bay dài 2 tiếng. Vọn vẻn hai tiếng đồng hồ cho khoảng cách gần hai nghìn kilomet. Vậy mới biết, gần mà xa, xa mà gần.

Ngày ấy. Có gió hát, có mây giăng, có nắng dịu ngọt rót vào ô cửa kính nhỏ bằng một nửa tờ giấy A4. Gật gù trên chuyến bay một mình. Lạc vào giấc mơ mơ màng. Mình không nhớ mình mơ gì. Đôi khi vẫn hay nghĩ mình có mơ thấy P.H.Ố hay không? Rồi có phải mình đã giơ tay, phá vỡ lớp mỏng tang giữa cõi thực và mơ, vốc một vốc bầu không khí to uỳnh già cỗi, hít hà, ôm ấp, say sưa?

Ngày nay. Gió vẫn lay lắt từng sợi. Ngoài kia. Là ánh mắt trầm ngâm giữa cái xác vồ vập của phố thị. Cái nhìn đìu hiu, kí ức già cỗi buồn so len vào mảnh tim rung động. Vẻ bề ngoài của thành phố chẳng khác gì một cô gái kiêu ngạo cố che giấu tâm hồn. Để rồi mỗi tối, lại bó mình dưới ánh đén vàng loang lổ, phơi khuôn mặt tiều tụy, bình yên bên những nếp nhà.

Mình vẫn nghe gió. Gió ngân nga đầu cành trĩu xuống phố.

Mình vẫn nghe tiếng rao vẳng phố xa. Gánh đi bốn mùa ăn sâu vào tiềm thức.

Mình khẽ lay người vì lạnh. Mặc áo dày cộp mà vẫn lạnh. Lạnh run người. Lạnh đê mê. Mùa đông thứ hai sẽ tự bao giờ?

Nhắm mắt. Là những chiều một mình. Phố ngang phố. Hàng nối hàng. Lối qua lối. Sài Gòn ơi, có nhớ P.H.Ố không?

Mình có thể chia lòng thành bao nhiêu ô nhớ? Để mỗi một ô cất giữ một nối nhớ phố thị. Liệu lá bàng khô còn kẹp chặt trong trang sổ trắng? Liệu nét chữ xanh bác viết thơ tặng có nhạt màu? Liệu vài năm nữa, tiếng đàn Banjo còn thất thanh cùng bàn tay chơi đàn của một kiếp người dài hơn 70 năm sống?

Mình muốn gom hết tất cả. Mang lên chuyến tàu đêm. Phố xưa-phố nay-phố mai.

...

Có ngày chủ nhật quẩn quanh tìm nắng. Tìm vòm trời đẩy lên cao rộng. Nắng đông xanh cả mảng màu suốt những ngày dài không mưa thì cũng xám xịt. Nắng xập xềnh quán cóc ven đường. Nắng đậu trên đôi vai hao gầy xuống phố.

Nắng thay sắc. Nắng đổi màu.

Mà lạ.

Nắng thì nắng mà gió thì vẫn cứ gió. Mình đi giữa trời, lòng thênh thang bằng P.H.Ố thênh thang. Thấy người cũ dừng xe trước hẻm cũ, hỏi thăm thành phố rằng có buồn không?

...

"Phố tháng Tư-phố dài nỗi nhớ.

Gió nồng nàn ve vuốt những môi hôn.

Mây tháng Tư xôn xao lời yêu cũ.

Cứ thủy chung xanh mãi đến nồng nàn.

Chỉ còn con đường tháng Tư thay sắc nắng.

Nắng đổi màu-nắng ôm giấc mơ hoa.

Thương bàn chân tháng Tư về lặng lẽ.

Ngác ngơ tìm một vạt nắng chiều xa."

(Lương Đình Khoa)

Mười Hai mà, sao tay tìm vội bài thơ Tư về?

Hay tại vì...

...tháng mười hai-tháng dài nỗi nhớ?

Hay tại vì...

...người buồn tênh nên P.H.Ố cũng buồn tênh?

Hà Nội, ngày 30 tháng 12 năm 2015.

 

Ngày đăng: 31/12/2015
Người đăng: Nhan Tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Tấm áo mưa của mẹ Tấm áo mưa của mẹ Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi buổi trưa nắng và lại lủi thủi đi về một mình trong những...
Gia vị người Thái Tây Bắc
perfect relationship
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage