Gửi bài:

Sài Gòn là thành phố cô đơn

 

Tôi nhớ có lần viết về Sài Gòn, bạn bảo với tôi rằng ghét Sài Gòn lắm. Lúc ấy tôi cũng chẳng để tâm đến và càng không hỏi bạn lý do tại sao. Nhưng cho đến những khi bất chợt tôi cảm thấy mình cô đơn giữa Sài Gòn, tự nhiên tôi lại nghĩ đến lời bạn nói lúc trước, hay là bạn cũng cảm thấy cô đơn nên mới ghét nhỉ?

***

sai-gon-la-thanh-pho-co-don

Cảm giác của những lần vào lại Sài Gòn sau ít ngày về quê để gia đình thỏa mong nhớ và tẩm bổ luôn là cảm giác tồi tệ và cô đơn. Cảm giác đó kéo dài từ hồi năm ngoái còn ở ký túc xá, vừa vác ba lô vào tới phòng là im bặt, bật máy lên và dúi mắt vào đó, kiểu như để che giấu không cho đứa nào biết mình đang cô đơn. Sự cô đơn đó manh nha ngay từ lúc mình vừa tạm biệt ba mẹ để leo lên xe, nó hun đúc bằng việc nằm một mình một giường trên xe, ánh mắt nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật quê hương và cuối cùng là bùng lên mãnh liệt khi đặt chân đến Sài Gòn.

Sài Gòn nhìn nhỏ vậy thôi chứ thật ra là nhỏ thật đó nhưng để có thể đo hết chiều dài của lòng người ở Sài Gòn thì lại là chuyện không đơn giản. Ở Sài Gòn người ta có thể ăn mặc thật đẹp, mặc áo sơ mi, quần tây, mang giày bóng loáng chỉ để dụ dỗ người khác bán hàng đa cấp. Cũng ở Sài Gòn, người ta có thể đánh vào lòng tốt và thương người của người khác để rồi lừa đảo hoặc trộm cắp đi những đồ vật có giá trị. Vậy nên nhiều người chọn cách một mình, cảnh giác với mọi người xung quanh, dần dần đâm ra cô đơn.

Ở Sài Gòn, nhiều lúc muốn gặp mặt đứa bạn nào đó, cầm điện thoại định gọi hoặc nhắn tin nhưng lại thôi. Vốn dĩ cuộc sống Sài Gòn không bao giờ đứng yên, vòng xoáy của bài vở, của mưu sinh và của nhiều thứ khác nữa cứ cuốn người ta đi mà không có điểm dừng, sợ vậy nên thôi. Cũng có lúc có đứa gọi mình rủ đi chơi, kiểu như cà phê cà pháo gì đó, mình ậm ừ từ chối. Vậy đó, thế nên mình không thể trách người khác và cũng không thể đòi hỏi này nọ người ta quá đáng được.

Những lần ngồi trên giảng đường, hiếm khi bắt chuyện với ai, trừ khi đó là mấy đứa bạn thân rất thân. Dường như mình không có khả năng xây dựng những mối quan hệ mới. Có lần nói chuyện vài câu bâng quơ với vài người trong lớp nhưng rồi sang hôm sau, mọi thứ lại như cũ, mình ngồi một mình, dán mắt vào mấy cuốn ebook trong tablet, vậy là hết. Như vậy bảo sao không cô đơn?

Hoặc cũng có những lúc, cảm giác như mọi người xung quanh vô hình hết rồi. Những lúc ấy, Sài Gòn tập cho mình cách đi lòng vòng ngoài đường, vừa đi vừa huýt sáo, tập cho mình cách cho hai tay vào túi quần và thấy mọi thứ như ù đi. Lang thang một mình trên con phố dài mới thấy Sài Gòn cô đơn đến chừng nào. Sài Gòn sao mà ác quá nhỉ? Dụ dỗ người ta đến đó để rồi chỉ toàn đáp trả lại nỗi cô đơn.

Tới đây thì sẽ có người bảo rằng "Cô đơn thì tại sao không giãi bày?" Thật ra cũng muốn nhưng đã cô đơn rồi thì làm sao mà nói? Ai cũng có những khoảnh khắc cô đơn, thấy tâm hồn mình trống trải, ai cũng đã từng trải qua những chuyện không vui nào đó chỉ có một mình, thế nhưng chuyện cô đơn của mình đâu chắc chắn sẽ giống với chuyện cô đơn của người khác. Và lỡ nếu như mình tâm sự thì biết đâu lại gieo rắc nỗi niềm cô đơn cho người khác luôn thì khổ, gì chứ virus cô đơn nó cũng lây lan mạnh lắm.

Sài Gòn cũng hay thiệt chứ. Đôi khi vẫn bắt gặp những người cô đơn giống mình, như là một đứa nào đó đang đứng một mình với vẻ mặt buồn buồn ở trạm xe buýt, như là một đứa nào đó đang ngồi húp tô hủ tíu xì xụp ngon lành, như là có ông thợ sửa giày sáng nào cũng bày ra nhiêu đó giày và ngồi chờ xem có ai mang giày đến sửa không, như là một gia đình nào đó dừng xe ngay trên vỉa hè và ai nấy đều sống ảo với cái điện thoại, như vậy có gọi là cô đơn không?

Mà Sài Gòn kỳ lạ thiệt chứ, Sài Gòn có hàng triệu người thế mà vẫn cảm thấy cô đơn. Chắc có lẽ những kẻ như mình dễ bị Sài Gòn bỏ rơi, ai bảo cứ lông bông làm chi? Nếu đem điều đó đi nói với những người lạc quan chắc người ta cho rằng mình bị khùng cũng nên. Mà thật ra cô đơn có phải do Sài Gòn đâu, hoặc nếu mặc định là có thì chỉ là một phần thôi, cái chính là do những kẻ cô đơn đôi khi tự nhốt mình lại với thế giới xung quanh thôi.

 Bùi Tấn Hiển

Ngày đăng: 22/09/2016
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Thứ ta kiếm tìm
 

Những thứ ta vốn khổ sở kiếm tìm, khi không nhìn thấy cũng đành chịu nhưng nhiều lúc vô tình phát hiện ra mà lại phải bất lực nhìn nó rơi tuột qua kẽ tay

Ánh trăng không hiểu lòng tôi - Tân Di Ổ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage