Mưa chiều long lanh
Tôi chẳng dám gọi cho Tuấn, biết nói với nó điều gì đây, tình bạn và tình yêu là hai thứ khó phân xử nhất trên cuộc đời.
***
Mình đã thành cây của đất này. Sài Gòn tháng sáu ủ con người ta cho đến ngột ngạt. Và khi không khí như đặc quánh đến nghẹt thở thì trời ầm ào sấm dội mang đến những cơn mưa. Mưa vắt qua những khối nhà, lấp đầy những kẽ tường nở toác vì khô hạn. Hàng rong nhìn mưa, tạp hóa nhìn mưa, trẻ con nhìn mưa, sinh viên nhìn mưa, vui như hội. Chờ cho mưa thấm, người người ào ra phố và bắt đầu vào vụ kẹt xe chiều như thường lệ. Tôi lại nhớ em mỗi chiều mưa.
Tôi vẫn phải loay hoay với những phần cuối của đồ án tốt nghiệp. Sau khi kết thúc, tôi sẽ rời bỏ thành phố này. Những kỉ niệm vụn vặt có làm tôi nôn nao thì cũng đến lúc dằn lòng dẹp chúng sang một bên. Sau những cơn mưa đầu tiên, một sớm mai tỉnh dậy mới thấy sự kì diệu mà thiên nhiên đã tạo dựng cho cuộc sống ở nơi này. Những mảng trời trơ trọi hôm nào, chỉ mới sau vài ngày đã xanh mướt mát. Và những loài cây lớn bé như chỉ chờ đợi hết cơn khát là vội vã vươn lên. Mảnh đất này thật kỳ lạ, đến khi sắp rời xa tôi mới chợt nhận ra nó vẫn là một khoảng bí mật. Lẫn vào trong sự đẹp xinh của tấp nập, của ồn ào là sự dung dị và giản đơn đến không ngờ. Hệt như em.
Tuấn lên ở lại với tôi một ngày. Buổi tối, tôi rủ nó nhậu. Nó ngồi đó. Mái tóc đen lốm đốm bạc, gương mặt phẳng lặng như bóng tối. Hơi thở thổn thức hòa vào từng làn khói thuốc như những uẩt khúc nhỏ giọt ăn sâu và ẩn mình vào lòng đất. Hai ba lon thôi. Ở đây hay về quê cũng vậy, hai chúng tôi thường ngồi lại với nhau cập kè hai ba lon là khơi ra hết mọi chuyện. Một câu chuyện rất cũ. Hai năm rồi, phải, cũng phải đến hai năm rồi tôi mới chợt nhớ lại hay chính tôi cố tình bỏ quên.
Một ngày mùa hè nào đó, em bước vào cuộc đời hai chúng tôi. Tuấn yêu em cuồng dại. Không phải vì những hiểu lầm trong một mối quan hệ tay ba như người ta thêu dệt, tôi rời quê lên Sài Gòn, đơn giản để Tuấn và em bắt đầu ở một nơi không có sự dằn vặt. Sài Gòn xô bồ đến nỗi có thể chôn vùi mọi thứ thế nhưng sao nó nhỏ bé quá. Em gặp tôi vào một chiều mưa. Em đứng đợi trước cửa phòng trọ tôi. Thân hình ướt sũng, em khóc. Thấy em tôi như ngạt thở trước một trận dông dài. Vì đôi ba mảnh buồn riêng, chẳng phải tôi đã mong chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hè là thế. Cái cảm giác cả người tê tái đi vì lạnh, lúc ấy nghĩ sao mình hư đốn, không đủ can đảm bỏ đi. Tự dưng trong thoáng chốc tôi thèm được yêu thương, được ai đó chia sẻ, dìu dắt nhau đi trên con đường đời ngổn ngang mà vì một nỗi đam mê trong những cô đơn nào đó tôi đã lầm lỡ đánh mất tình bạn và lòng tự trọng bấy lâu.
Ngày hôm sau, em bỏ đi. Tôi chẳng dám gọi cho Tuấn, biết nói với nó điều gì đây, tình bạn và tình yêu là hai thứ khó phân xử nhất trên cuộc đời. Mùa hạ dường như đã về theo từng phím gió cứ hoài hát lời phiêu lãng theo những cơn mưa mùa hè ướt mềm vai phố. Mùa hạ tìm về bóng mưa bằng những câu chuyện kể chưa hồi kết thúc, khao khát những gì vụng dại nhất để rồi cậu bé trong tôi và Tuấn quẳng đi đôi đép nhỏ, cùng chạy trên con đường phía cuối mặt trời, gom góp vài yêu thương ngắn ngủi tuổi thanh xuân.