Vì cuộc đời anh vốn dĩ là nhạc
Nhân sinh như mộng, tỉnh cơn mê lại là lúc phải nhắm mắt.
***
Hải Phòng ngày bão ...
Những đợt gió đầu tiên đã tới quất mạnh vào ngôi nhà với những khung cửa đang rung lên bần bật. Rất nhanh kéo theo một cơn mưa đang dần nặng hạt. Những giọt nước chạm vào song sắt bất chợt nghe như một bản nhạc, lúc nhanh lúc chậm, khi từ từ khi vội vã. Pha cho mình một tách cà phê nóng, tôi chậm rãi ngồi xuống cạnh ban công, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài kia khi từng dòng người gấp gáp trở về trước khi trời sập tối. Cơn bão vẫn đang gầm gừ tức giận, ghen tị với những con người nhỏ bé kia vẫn còn có nơi để về, có người để san sẻ, còn nó chỉ có một mình, đi một quãng đường dài để rồi tan biến trong hư không. Nó như một đứa trẻ khao khát kiếm tìm một sự yêu thương, một đứa trẻ được đặt tên nhưng không một ai muốn nhớ đến ...
Những hạt mưa đập vào cửa kính dần làm khung cảnh trở nên nhạt nhòa, mờ ảo như chính thế giới của người đang ngắm nhìn nó. Bất chợt đi ngang qua là một đôi tình nhân trẻ nửa lừng chừng nửa vội vã, dù cho ai cầm lái cũng đều không muốn thay đổi tốc độ, phần vì lo đối phương cảm lạnh, phần vì muốn cùng nhau giữ lại khoảng khắc ấy. Có thể cùng nhau đi dưới mưa luôn luôn là một khung cảnh mà ai cũng muốn cất giấu trong kí ức. Không có ô, không có áo mưa, cô gái ôm chặt phía sau, nép trọn phía sau bờ vai của chàng trai. Dường như sự khắc nghiệt của thời tiết chỉ làm tô điểm thêm hạnh phúc mà họ đang san sẻ cho nhau, chẳng có cái lạnh nào làm bớt đi sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Tự nhiên nhiều khi lại có thể trở thành một người nghệ sĩ tinh tế dẫn dắt con người ta trở về những miền kí ức tưởng như đã lãng quên từ lâu. Tuổi trẻ của chúng ta cũng như một bản nhạc, nhưng không phải ai trong mỗi chúng ta cũng có thể chọn cho mình những giai điệu mong muốn. Chỉ đến khi kết thúc mới bất giác nhận ra đã trở thành bài hát tự bao giờ. Sau đó, có người chọn nghe một giai điệu mới, vui tươi hơn, hạnh phúc hơn, yên bình hơn mà ai cũng mong muốn nó kéo dài đến hết cuộc đời. Nhưng cũng có những người vẫn lật mở một bản nhạc đã cũ, từng nốt từng nốt đều gợi nhớ đến những rung động sâu kín nhất trong tâm hồn.
Em à, em cũng đã từng là một nốt nhạc đẹp nhất trong bản nhạc ấy mà anh không bao giờ muốn xóa. Em đã từng là loài hoa hướng dương mà anh chỉ muốn vĩnh viễn là mặt trời mỗi ngày mỗi ngày đều có thể sưởi ấm cho em, để trong những nơi tăm tối nhất em vẫn còn có anh để bước tiếp. Chúng ta đã yêu nhau như thế, dính lấy nhau như chất keo của số phận. Chúng ta đã dành cho nhau một thứ tình cảm tinh khiết , trong sáng và ngây thơ đến kì lạ. Anh vẫn nhớ những ngày bão gió như vậy, anh mang theo áo mưa phóng xe như điên đến trường để rồi cả hai lại ướt nhẹp bởi lẽ cô gái bướng bỉnh ấy lại thích đi dưới mưa như vậy. Anh vẫn nhớ những lần chúng ta cãi nhau về hình dáng ngôi nhà sau này chúng ta cùng sinh sống, về chuyện sẽ sinh bao nhiêu đứa, về già sẽ sống gần biển hay vùng ngoại ô. Anh vẫn nhớ lời hẹn ước của tuổi thanh xuân, rằng sau này nếu anh hay em có đi đâu mất thì cũng phải đi tìm bằng được để kéo đối phương trở về. Nhưng kéo làm sao được khi giờ đây em đã ở một phương trời mới, một bến bờ với đủ đầy hạnh phúc...
Anh có lẽ cũng nên gấp bản nhạc này ở đây thôi. Hãy cứ để thời thanh xuân kết thúc như vậy. Rồi sau này vô tình chúng ta có đi qua nhau, lúc ấy cũng chỉ còn cất lên một âm thanh đẹp đẽ minh chứng cho một thời tuổi trẻ. Rồi sau này khi tim chúng ta rảnh rỗi, mỗi người sẽ lại viết nên bản nhạc hoàn hảo nhất của cuộc đời mình. Một bản nhạc mà có người vẫn đang chờ đợi chúng ta phía trước cùng hoàn thành nó. Người đó xứng đáng được chúng ta dành trọn tình yêu dành trọn cuộc đời mình, không còn hoài nghi, không còn đau khổ, chỉ có những tháng ngày tươi đẹp nhất đang chờ chúng ta phía trước.
Nhân sinh như mộng, tỉnh cơn mê lại là lúc phải nhắm mắt. Hãy dành ra một lần cuối tưởng nhớ về một người xưa cũ ấy để gói lại rồi chôn chặt trong lòng nhé những người vẫn còn đang lạc trong nỗi đau khi đi về phía con đường của hạnh phúc. Em cũng vậy ...
Vì cuộc đời anh vốn dĩ là nhạc !!!