Vết sẹo
Tình yêu đôi khi đến thật bất ngờ và chúng ta chỉ cần mở lòng ra để đón nhận nó mà thôi.
***
Tôi là người không thích động vật, thậm chí là ghét. Đặc biệt là sợ những con vật không có chân và nhiều chân (hơn bốn). Vậy mà một cơ duyên nào đó, tôi có tình cảm với em, bé Miu.
Có thể nói, tôi là một người sống khá khép kín và ích kỉ. Có lẽ do tôi là con một, được nuông chiều từ bé, được đáp ứng mọi yêu cầu nếu có. Vì là con một nên tôi không có ai chơi cùng, bố mẹ thường để tôi ở nhà một mình khi đi học về. Vì thế lên lớp tôi gần như không chơi với ai. Giờ ra chơi, các bạn nô đùa nhưng tôi chỉ ngồi một chỗ và tranh thủ làm bài tập để tối về đi ngủ sớm. Mười hai năm đi học tôi chỉ biết ăn, học, lên lớp và về nhà. Học đại học, tôi ở nhà bác, tôi cũng chỉ ăn, học ngoài ra không có bạn bè. Tôi gần như cách ly với mọi thứ, không xem ti vi, không chat chít, không mạng xã hội. Tôi chỉ được liệt kê vào trong danh sách lớp chứ không ai biết sự tồn tại của tôi. Thú cưng tôi cũng không thích. Chó, mèo tôi ghét cay ghét đắng vì tôi thấy chúng rất bẩn thỉu. Lông lá bay tứ tung. Khi nghe con bạn kể nó tắm cho mèo, ôm mèo ngủ, khi đi học xa nhà nó cho mèo vào bao tải để chở lên trường mà nó khóc thương tôi thấy thật nhảm nhí.Hồi bé tôi bị con chó nhà bác cắn nên tôi cực kì ghét. Thỉnh thoáng có vài con mèo hàng xóm sang kiếm ăn ở bếp nhà tôi, loanh quanh lởn vởn ở chân là tôi đá viu một cái không thương tiếc.
Một ngày tháng hai, trời không lạnh lắm nhưng thêm cơn mưa xuân nên tôi thấy cái rét buốt cả chân cả tay. Tôi đang hí hoáy trong bếp để nấu cơm thì phát hiện có một chú mèo bé xíu xiu, lông ướt rượt, chắc đi chơi lạc rồi bị mưa. Lúc ấy, tôi thấy nó bé nhỏ như đứa con của mình đang bị ướt, tôi bế lên, lấy cái khăn quấn vào người cho nó ấm rồi lấy máy sấy để sấy cho lông khô. Mỗi ngày mẹ tôi mua một ít cá về kho cho nó ăn. Nhà tôi nuối nó vài ngày nhưng cũng không thấy mẹ nó hay ai đi tìm nên nhà tôi vẫn nuôi. Hàng ngày tôi được phân việc cho mèo ăn.
Nếu là ngày trước thì tôi giãy nảy lên đấy nhưng giờ tôi rất thích. Như là tôi đang chăm đứa con nhỏ của tôi vậy. Hàng ngày tôi mặc áo mưa, đeo găng tay để tắm rửa cho nó. Chỉ cần phịt nước vào người là nó đã chạy quắng cả nhà tắm lên, tôi phải vất vả giữ lại, bôi xà phòng và phịt nước lần nữa. Xong ra được khỏi phòng tắm, tôi ôm nó trong lòng, thấy thơm tho sạch sẽ chứ đâu như ngày xưa tôi nghĩ là nó bẩn thỉu J. Tối tối ngồi xem ti vi và ôm mèo vào mùa đông thật ấm. Tôi hay chơi đùa với nó mỗi khi đi học về. Sáng tôi dậy, nó nằm ườn trên giường, tôi bế nó phi ra cửa sổ, đặt nó nằm trên bục cửa, nó ngoeo ngoeo rồi chạy biến vào nhà. Những lúc ấy tôi phì cười về sự lười biếng của nó. Từ khi có nó tôi mở lòng hơn với mọi người, tôi hay kể chuyện với mọi người về nó.
Nuôi được một khoảng thời gian, khi nó lớn lên thì một ngày tôi về nhà gọi đã không thấy nó. Tôi buồn lắm. Nó là mèo cái chắc theo tiếng gọi tình yêu đi với anh mèo nào mất rồi. Hàng ngày tôi vẫn để thức ăn vào bát cho nó, hi vọng nó đi vài ngày rồi về nhưng chờ cả tuần cũng chẳng thấy nó đâu. Tôi đã mất nó thật rồi. Từ đó trở về sau tôi không bao giờ nuôi bất cứ một con vật nào nữa. Tôi không muốn có bất cứ một sự mất nào nữa.
Tình yêu đôi khi đến thật bất ngờ và chúng ta chỉ cần mở lòng ra để đón nhận nó mà thôi.