Viết cho nỗi chênh vênh bất chợt...
Viết cho nỗi chênh vênh bất chợt
...thoáng qua tim mình
Tôi chẳng biết gọi tên cảm xúc kỳ lạ này là gì, thôi đành mượn tạm từ 'chênh vênh' của Lê Cát Trọng Lý để viết cho cảm xúc bất chợt ào đến này. Cái cảm xúc không vui, cũng chẳng buồn, lại không phải nuối tiếc nhớ nhung, có hoài niệm một chút, chênh chao một chút, nặng lòng một chút, cả chua chát nữa. Quá mức kỳ lạ phải không?
***
Tuổi trẻ, tôi dùng thời gian và nhiệt huyết làm những thứ mình muốn, đi đến những nơi khiến mình vui, học hỏi những điều mình cho là thú vị, tôi sống vội vã và hết mình. Tôi gặp gỡ nhiều người, tốt xấu đan xen, yêu ghét rõ ràng. Họ đến trong cuộc đời tôi, mang cho tôi nhiều trải nghiệm, cũng giúp tôi trưởng thành. Là một người con gái nhạy cảm, tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào quên được họ, không phải bởi chúng tôi quá mức gắn bó, cũng không phải chúng tôi đã trở thành người quan trọng trong cuộc sống của nhau, mà là bởi vì, chúng tôi...chí ít cũng một đôi lần giao cảm, ở thời điểm đó, khoảnh khắc đó, chúng tôi đã dành cho nhau thứ tình cảm đáng trân quý gọi là...yêu thương.
Ấy vậy mà, ngày qua ngày, nhịp sống bận rộn của thành phố đông đúc này cuốn tôi đi. Tôi có nhiều việc phải làm, phải làm và phải làm. Tôi dần lãng quên những con người đã tô điểm sắc màu cho bức tranh cuộc sống của tôi. Bức tranh đó trở nên nhạt nhoà, còn tôi thì vô cảm. Tôi chòng chành trong con tàu đơn độc, rối rắm giữa chuyện nhớ và quên.
Tuổi 22 của tôi, có những khoảnh khắc xao lòng đến lạ như thế đấy!
***
Việc trưởng thành, không ai hiểu rõ bằng chính bản thân người trải nghiệm. Dù đôi khi ở lưng chừng tuổi hai mươi, bạn vẫn thấy mình sao mà trẻ dại, nhưng nghiêm túc mà nói bạn cảm nhận được mình lớn lên (và già đi) qua mỗi ngày phải không?
Tôi cũng thường như thế, cố đánh lạc suy nghĩ rằng mình nên (và phải) lớn lên theo nhịp thời gian, hành động như vẫn còn là một đứa con gái bé bỏng của bố mẹ, bày những trò đùa ngốc xít với chị hai và chẳng bao giờ chịu nghiêm túc khi nói chuyện cùng bạn bè. Tôi luôn cảm thấy mình chẳng có gì phải vội, và rằng cái chuyện mình đang lớn lên mỗi ngày thật khó lòng chấp nhận. Buồn cười phải không? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ là bỗng dưng thấy sợ vậy thôi. Trưởng thành luôn đi kèm với trách nhiệm.
Dạo này tôi thường hay tự so sánh mình với cô gái đã-từng-là-tôi cách đây bốn năm- lúc vừa thi đỗ Đại học. Chiều cao vẫn thế, cân nặng không đổi, tính cách vẫn dở dở ương ương và vẫn giữ những thói quen kỳ quặc. Tôi vẫn là chính tôi đấy, không phải vậy sao? Tôi cười gằn và phát hiện ra, dù bằng những lý lẽ đó tôi có thể thuyết phục được mọi người, nhưng tôi vẫn chẳng cách nào tự thuyết phục chính bản thân mình. Tôi biết rõ mình không còn là cô gái mười tám của bốn năm về trước, tôi trưởng thành hơn cô ấy, tôi suy nghĩ nhiều hơn cô ấy, tôi có nhiều việc phải làm hơn cô ấy và phải gánh nhiều trách nhiệm hơn cô ấy; những thói quen và tính cách lạ lùng ấy, không phải là vẫn còn, mà là tôi cố chấp muốn giữ. Con người ta nhiều lúc tự cho mình khôn ngoan và mánh khoé, rốt cuộc cũng chẳng thể lừa nổi thâm tâm mình. Điều đó thật nực cười, mà cũng thật đau đớn.
Tuổi 22 của tôi chao đảo như cánh hải âu đơn độc giữa biển vì những suy nghĩ có đôi chút kỳ lạ như thế!
***
Bỗng dưng tôi muốn về nhà.
Tôi đang ở thành phố cách nhà mình hơn nửa đường đất nước. Ở đây có tự do, nơi đó có gia đình.
Dù tuổi còn xanh, chân đi chưa mỏi.
Dù tim vẫn muốn vẫy vùng cho đã những năm tháng thanh xuân.
Dù đôi tay vẫn đủ sức để bay đến những chân trời mới.
Dù...dù...dù...tôi có cho mình hàng nghìn những cái "dù" như thế!
Nhưng ở nơi chốn thân thương đã chứng kiến tôi lớn lên đó, có đôi mắt mẹ cha ngày đêm trông ngóng.
Chỉ một cái "nhưng" ấy thôi cũng đủ khiến bước chân tôi nặng nề.
Tuổi trẻ của tôi là những tháng ngày giằng xé mình giữa việc đi và ở, ném hết tất cả để mà bay hay bỏ hết để trở về.
Ở tuổi 22, tôi phân vân giữa lý tưởng và trách nhiệm như thế đó!
***
Thú thực là đã lâu rồi tôi không cầm bút hoặc đánh bàn phím để viết ra những câu chuyện trong lòng. Cuộc sống này cuốn tôi đi, hoặc tôi chỉ lấy đó làm cái cớ cho sự lười biếng và thay đổi của chính mình.
Khoảng thời gian này tôi bỗng dưng muốn rong chơi đến nhiều nơi, khám phá những vùng đất mới, tự tạo cho mình những trải nhiệm và ghi dấu chút nắng cho tuổi thanh xuân chẳng đến lần thứ hai trong cuộc đời. Tôi tận hưởng tuổi trẻ bằng cách đó. Tôi vương vãi yêu thương khắp những nơi tôi đến, và tự ôm lấy nỗi buồn khi hoài niệm lại chuyến đi. Cuộc sống này là một vòng tuần hoàn. Nói dông nói dài gì đi nữa thì rốt cuộc con người cũng chỉ gói gọn trong bấy nhiêu cảm xúc. Ừ, cũng may là còn có cảm xúc.
Chợt nhớ chợt quên, chấp nhận trưởng thành hay chối bỏ lớn lên, đi và ở, đó là những giây phút chênh vênh nhất của lưng chừng tuổi trẻ!
Tuổi 22 đối với tôi mà nói là một giai đoạn trưởng thành rất đáng nhớ, hẳn vậy rồi!
Tâm Storm