Bình yên khi có ba mẹ chở che
Ngày bé ba mẹ chở che và chở con đến tương lai tươi đẹp nhất, đến những bến bờ của thành công, nhưng giờ trên chặng đường về bóng xế của cuộc đời ba mẹ, con chưa được một lần chở ba mẹ đến miền mơ ước.
***
Cơn mưa chiều đang muốn ập xuống thành phố sau những ngày nắng như thiêu đốt, những chiếc xe hối hả lao trên đường đang xả khói mịt mù với tiếng ồn hỗn độn của dòng người. Đưa ba mẹ từ bệnh viện về sau một ngày khám bệnh vất vả vì sự quá tải bởi quá nhiều bệnh nhân, đặc biệt là các bệnh viện tuyến trung ương; lại thêm vào giờ cao điểm, chiếc xe nhích từng chút từng chút một. Để đi qua một con phố nhỏ cũng mất hàng giờ đồng hồ bởi cảnh giao thông lộn xộn vốn như cơm bữa ở phố thị thì hôm nay lại quá ư là bạo loạn vì cơn mưa. Cái nóng của đường nhựa bốc lên, thêm nhiệt của xe cộ trên đường thải ra và cái oi bức như muốn nổ tung của bầu khí quyển khiến không khí ngột ngạt và khó thở.
Trên xe, ba mẹ cố gắng nhẫn nại để trải nghiệm hành trình tắc nghẽn mà có lẽ hàng chục năm nay chưa bao giờ chứng kiến. Ba già thật rồi, chỉ một buổi sáng chờ đợi làm các xét nghiệm, buổi chiều quay lại khám thôi mà thấy ba khá mệt, ngồi trên xe mắt nhắm nghiền, hình như muốn ngủ mà không ngủ được vì sự di chuyển không được đều của chiếc xe khiến ba liên tục giật mình tỉnh giấc. Ba không nói mệt nhưng con cảm nhận được qua hơi thở, qua ánh mắt của ba. Quay sang nhìn mẹ, đang thấy mẹ ngồi nghĩ gì đó rất suy tư, chắc không phải vì mẹ lo lắng quá về bệnh tật đâu, bởi bác sĩ cũng vừa nói là tình hình hồi phục của mẹ khá tốt mà.
Mẹ nói: Thế này mà đi xe đạp thì khổ lắm đấy, khổ thân bọn trẻ con nhỉ. Mẹ bảo cứ học gần nhà thôi, cho đi học xa đường tắc thế này khổ chúng nó. Mẹ đang ngồi lo lắng cho những người nhúc nhích trên chiếc xe đạp ngoài đường, những em bé đang ngồi ôm lưng bố mẹ mà đầm đìa mồ hôi.
Ký ức xa xưa lại ùa về, nhớ những lần ngồi xe đạp ôm lưng ba hàng 60 km về quê nội, hai ba con đi qua không biết bao nhiêu cánh đồng, cây cầu và dòng sông. Ba thật kiên nhẫn khi phải trả lời hàng loạt các câu hỏi trên đường đi của con. Dù còn bé con vẫn nhớ, cứ đi được một đoạn lại hỏi "Sắp về đến quê chưa ba? Đây là đâu hả ba? Còn xa không ba?" Cũng là nắng, gió, bụi đường nhưng hồi ấy chắc chắn con thấy hạnh phúc vì được đi chơi xa, được ôm lưng ba suốt một hành trình và được ba chăm sóc tỉ mỉ khi ở quê nội.
Những lần ôm lưng mẹ trên những chặng đường từ mờ sớm để đến các điểm thi học sinh giỏi trong huyện ngày ấy, con vẫn nhớ mỗi khi hết giờ làm bài lại chạy ào ra cổng trường tìm mẹ. Mẹ mồ hôi lấm tấm ngồi chờ và rồi lại ướt áo đèo con về ríu ra ríu rít những câu chuyện, chắc mẹ cũng quên mệt mà cứ còng lưng đạp qua các con đường đầy ổ gà, ghồ ghề sỏi đá. Rồi cả kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học, dù con đã lớn nhưng mẹ vẫn là người đồng hành, đưa đón trong suốt mấy ngày thi. Mồ hôi của mẹ không còn ướt áo nữa nhưng ôm lưng mẹ con vẫn thấy bé nhỏ và được che chở yêu thương.
Con thường nhớ đến những kỳ thi bởi hành trình ấy luôn có mẹ, là những câu động viên, những vấn đề mẹ phân tích đúng sở trường (Mẹ là một cô giáo dạy văn rất hay, theo đánh giá của các cựu học sinh cũ). Tuy nhiên dù có thành tích cao hay thấp mẹ cũng không bao giờ tạo áp lực cho con. Cuộc sống thật bình yên khi được ba mẹ chở che với đầy ắp tình thương yêu.
Tất cả những hình ảnh xưa cũ vẫn còn nguyên trong ký ức, giờ con vẫn được ngồi sau lưng ba trên chiếc xe máy lướt nhẹ trên đường mỗi khi về quê. Còn mẹ xin hãy ngồi vững trên xe của con nhé, con vẫn ngửi được mùi mồ hôi mẹ, vẫn tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống, chuyện về lũ trẻ con và các dự định trong tương lai.
Ngày bé ba mẹ chở che và chở con đến tương lai tươi đẹp nhất, đến những bến bờ của thành công, nhưng giờ trên chặng đường về bóng xế của cuộc đời ba mẹ, con chưa được một lần chở ba mẹ đến miền mơ ước. Mẹ nói "Mẹ chưa bao giờ đi máy bay, ngày xưa vào Sài gòn đi tàu là tốt lắm rồi", khiến lòng con nhói đau. Mẹ là người kiên định, để thuyết phục đồng ý một vấn đề không phải là chuyện dễ làm, vậy bao giờ mẹ mới cho con cơ hội đưa mẹ đi dù một lần, dù là đẩy chiếc xe lăn trên nẻo đường ấy có ba mẹ và lũ trẻ chạy quanh. Con mong ba mẹ nhiều sức khỏe để là điểm tựa vào mỗi khi khóc, khi cười, để con có chốn bình an mỗi khi trở về dù còn đó nhiều điều chưa làm được cho ba mẹ.
Ba mãi mãi là cánh chim che chở suốt đời con, mẹ là nhành hoa cho con cài lên ngực rất đỗi yêu thương.
ĐP1708