Nỗi đau
Trong gian phòng khách ấm cúng, chị rót đầy ly nước cam và khẽ đẩy cái gạt tàn về phía tôi.
- Sao cậu trai, phòng khách của single mom thế nào, một tay tôi tự décor đấy.
***
Lúc đó tôi chẳng bận quan sát xung quanh cho lắm. Tôi tự ti về khía cạnh đánh giá một điều gì đó liên quan đến thẩm mỹ. Tôi chỉ miên man theo suy nghĩ trong đầu đang bung ra thành từng dòng rối bời không hiểu được. Tại sao chị lại có thể lạc quan và có niềm tin yêu trong cuộc sống dù đã trải qua việc bị hãm hiếp dẫn đến hệ lụy phải sinh và nuôi dạy con một mình.
- Nỗi đau nó ảo lắm cậu. Nó có thể khiến người ta đau khổ, cũng có thể khiến người ta hạnh phúc. Nó khiến người ta hận thù, nhưng đôi lúc lại đánh thức sự đồng cảm.
Nhìn An Yên đi học về tíu tít ở thềm cửa, tôi lại quên đi chi phí học thêm học chính của bé, quên cả những khoản tiền sinh hoạt mỗi tháng mỗi mình tôi cáng đáng, quên luôn những câu hỏi chất chứa từng ấy tháng năm khi đến ngày con sực nhớ lại mình không có ba.
Và nụ cười trong trẻo đó, có lúc khiến chị tội nghiệp cho kẻ đã hãm chị năm xưa. Chị có "thiên thần", còn anh ta thì không.
Tôi nói nhiều hơn về bản thân tôi, về những người tôi gặp. Những cảnh đời luôn đặt câu hỏi, làm sao để hòa hợp và hòa hợp thế nào mới đúng chuẩn mực của xã hội ? Tôi kể về những người dị biệt với những suy nghĩ quái dị, những người đang chiến đấu với nỗi đau âm thầm thương tổn từ bên trong của căn bệnh trầm cảm. Những người tận cùng đáy vực của xã hội, và cả những người đang tìm cách giải thoát khỏi cuộc đời sống không được chết không xong....
Tôi, chị và họ đôi lúc tách biệt khỏi đám đông vì chịu đựng những nỗi đau to tát, vì lẫn lộn chẳng thể phân rõ ranh giới giữa cái "Tôi" và "Chúng ta". Nó cũng hệt như việc một đóa hoa với một vườn hoa. Một cánh éng với cả mùa Xuân.
Nếu xét một giao diện khác, cái "tôi" có vẻ đẹp của sự ích kỷ. Tôi không dùng ngụy biện để biến sai thành đúng, tôi chỉ muốn "chúng ta" biết trân quý những Nỗi Đau từ lầm lỗi của cái "Tôi".
Vậy còn "chúng ta" là gì ?
Chúng ta không đi tìm kiếm trải nghiệm đau đớn để đẽo gọt cái "tôi". Chúng ta chỉ cảm nhận cái Tôi thông qua việc đánh thức những trải nghiệm đau đớn. Chúng ta không chịu đựng được sự dày vò vô lý, nhưng chúng ta chấp nhận được nỗi đau nếu bên trong thực sự mang lại ý nghĩa. Đôi lúc dễ dàng lại không ấn tượng mạnh bằng những hình ảnh trải qua trong khó khăn, tôi hiểu bạn cũng như tôi, muốn được sống là chính mình chẳng cần niềm vui cũng được. Nhưng chung quy vẫn không thể thiếu nỗi đau, vì nó khiến ta đi tìm ý nghĩa thực sự lí do mình cần sống trong cuộc đời này.
"We don't seek the painful experiences, that hew our indentities, but we seek our indentities, in the wake of painful experiences. We can't bear a pointless torment, but we can endure great pain. If we believe that it's purposeful."
Nỗi đau sẽ tạo nên sức mạnh.
Một cánh bướm bay lượn bên hoa, cũng đã từng là sâu rớm xấu xí. Một đóa hồng rực rỡ cũng từng kề cùng đất phân. Nỗi đau là vẻ đẹp của nhận thức, sức mạnh là vẻ đẹp của yêu thương.
Nỗi đau tạo nên sức mạnh.
Funk.