Xe đò và chuyện người Việt trên đất Mỹ
Vậy đó, vậy mà về Việt Nam đâu có dám than. Than rồi ai tin?
***
Trước tiên, kể một chút về những chuyến xe này. Cộng đồng người Việt ở Cali chẳng ai không biết xe-đò-Hoàng. Chúng mỗi ngày nối liền hai miền Nam - Bắc. Gọi xe-đò là để nhắc khơi một miền nhớ trong lòng bà con nơi đây thôi chứ thực ra chúng hiện đại, sạch sẽ và văn minh lắm. Từ người xếp hành lý, anh lái xe, chị thu tiền,...ai ai cũng lịch sự, cũng dễ thương. Xe chạy an toàn, êm ái, restroom rất sạch sẽ. Lên xe, lúc nào cũng được một ổ bánh mì, chai nước và khăn giấy. Giá vé 40 đồng thật ra không phải quá rẻ (nếu mua vé máy bay sớm, giá cũng cỡ này) nhưng so với đi máy bay, thời gian check-in (rất ư là crazy ở phi trường Los Angeles), thời gian đợi nếu tính cả delay thì 6 tiếng ngồi xe cũng không đến nỗi quá dài. Mở ngoặc, ngồi trong một chiếc xe lớn và phà phà trên freeway, 6 tiếng ấy khác rất nhiều với chừng đó ngồi xe trên đường xá Việt Nam. Hành khách có cả Mỹ, Mễ, Tàu nhưng phần lớn vẫn là người Việt, đặc biệt những cô bác lớn tuổi không nói được nhiều tiếng Anh, ngại đi máy bay một mình.
Còn cái này cũng vui vui nữa nè. Hôm bữa, lần đầu tiên đi thử, vừa tới bến, tự nhiên thấy anh kia đến cười "Bữa nay đi đâu đây Hải?". Nghe chừng như thân quen lắm.
- Dạ em đi San Jose. Ủa, mà sao anh biết em ta?...Hình như qua Facebook?
- Ừ đúng rồi, anh coi em mỗi ngày.
Kết quả là gì? Anh chủ không lấy tiền xe. Hehe, ngại quá chừng.
(Anh Linh đọc cái này xong nhắn cho em cái tin nhe. Để hôm nào em mời anh chị đi ăn trả nợ. Hehe. Thanks anh).
Xong chuyện xe, giờ tới chuyện người.
Ngồi cạnh tui là một chị gái trạc tuổi, nét hiền lành, ăn mặc giản dị. Xe vừa lăn bánh, dù muốn dù không cũng phải nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại của chị. Và cuộc nói chuyện ấy, nội dung và cảm xúc cũng như dăm ba cuộc tui đã từng nghe ở Hong Kong, ở Pháp, ở Mỹ. Đó là những lời nói dối. Khác với kiểu nói dối "quăng lựu đạn" của một số Việt-kiều, những cuộc nói dối này thường khơi lên trong tui niềm thương cảm và cả kính trọng. Bởi hơn ai hết, hồi trẻ tui cũng đã từng. Đó là khi bạn còng lưng làm việc, không dám ăn, chẳng dám xài nhưng gọi về nhà, lúc nào cũng "Con làm có tiền, ở nhà cần gì, cứ nói nghen, đừng có ngại...". Chị gái cũng nói tương tợ vậy, và thằng tui nghe thương đứt ruột.
Chị mới qua Mỹ hai năm, theo chồng. Ông chồng lớn hơn chị chục tuổi. Lúc về Việt Nam làm quen và cưới chị, thấy ổng cũng đàng hoàng, chị thương. Qua đây rồi mới biết ổng cũng vẫn hiền nhưng mỗi tội mê cờ bạc. Có nhiêu tiền, nướng vô casino hết trơn. Chị phải gánh vác hết tiền nhà tiền chợ. Ban ngày phụ bếp nhà hàng, tối về thức khuya làm thêm bánh bông lan trứng muối đem bỏ cho mấy tiệm trái cây, quán ăn trong khu Việt Nam nhờ bán giùm. Cắc củm từng cent, vừa lo bên này vừa gởi về cho ba má và mấy đứa em bên kia bởi ai cũng nghèo, mà đau bịnh tùm lum.
Thiệt ra thì chuyện chị không lạ gì ở xứ này nhưng cái cách chị nói về trách nhiệm của con gái, của chị cả; cách chị ánh lên niềm vui trong mắt khi khoe niềm hãnh diện của người thân; cách chị kể về nhọc nhằn mà nhẹ tênh, làm tui phục.
Có một câu nói vui mà ở đây ai cũng từng nghe. Đó là "Qua Mỹ này, ai cũng cùng một tuổi hết. Tuổi con...Trâu". Vui mà đúng lắm đó. OK, ở đây có thể kiếm nhiều tiền. Điều này không sai. Nhưng Trời ơi, chi phí hằng tháng hằng năm nó khủng khiếp lắm. Bạn sẽ quay cuồng với đống bill mà không thể dứt ra được. Phần lớn người Việt (và ngay cả Mỹ) chỉ đủ sống, khó có thể dư nhiều. Ở nhà thuê cũng khổ mà mua nhà chẳng sướng gì hơn. Tiền trả góp, tiền thuế, tiền bảo hiểm cho cái nhà, cho chiếc xe, cho bản thân,...sẽ vắt kiệt bất cứ ai. Nhìn đi ngoảnh lại, bạn già lúc nào chẳng hay.
Vậy đó, vậy mà về Việt Nam đâu có dám than. Than rồi ai tin? (Ủa, bộ sợ tụi tui xin quà, mượn tiền hay sao mà than dữ vậy?). Cái tâm lý "thôi kệ, lâu lâu về một lần, làm sao cho coi được, mai mốt quay về Mỹ cày lại" đã đẩy rất nhiều người vào cảnh dở khóc dở cười. Hai vợ chồng cày cuốc cắc củm mấy năm, dắt mấy đứa con về một chuyến là hết sạch.
Xứ Mỹ này, ra đường ai cũng thoải mái xuề xoà nhưng nếu về, phải đi sắm quần áo giày dép đẹp. Việt kiều mà, phải làm sao cho coi được chứ. Rồi quà cáp, rồi đưa người thân bạn bè đi ăn đi chơi. (Nói tới đây, tui tự thấy mình may mắn bởi về, toàn được bạn bè bao. Vì tụi nó biết thằng Hải qua Mỹ nghèo hơn khi ở Việt Nam hehe).
Tội lắm, tui có nhiều người quen ngồi với nhau, than nhớ nhà dữ lắm. Nhớ mà hổng có dám về. Tiền vé máy bay chẳng bao nhiêu nhưng hổng lẽ về tay không??? Nỗi nhớ này giằng xé họ mà người thân bên nhà, mấy ai thấu?
Và còn hàng ngàn nỗi niềm nữa, quỡn kể tiếp.
Theo facebook Hồng Hải (https://www.facebook.com/chris.le.98)