Chuyện ở quán internet
Câu chuyện này tôi kể cũng giống như câu chuyện tôi đã từng kể, nội dung na ná như nhau, khiến nhiều người lầm tưởng rằng tôi có biệt tài bịa chuyện, vả chăng tôi có giải thích như thế nào thì cũng khó ai chấp nhận. Kể ra cũng chớ chêu thật, nhiều khi tôi cũng cảm thất thật khó tin vì tại sao tôi lại gặp những chuyện na ná như nhau nhiều đến thế, lẽ nào cuộc đời này là những chuỗi sự kiện lặp đi lặp lại.
***
Tôi không nhớ ngày tháng chính xác là khi nào, chỉ nhớ đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi ra ngoài hàng internet, mục đích của tôi không phải là làm game thủ vào ngày cuối tuần, vì rằng con bé nhà quê ra tỉnh như tôi làm gì biết chơi cái game nào. Ra hàng internet để vào yahoo để chat và checkmail. Mới chân ướt chân ráo xuống thủ đô làm sinh viên, nhà cũng đâu có điều kiện để mơ một giấc mơ ích kỷ về một chiếc máy tính cho riêng mình, mà có máy tính rồi còn lo phải kết nối mạng, đủ kiểu đi kèm rất lằng nhằng chứ đơn giản à.
Vừa nhấn xong enter, chưa kịp đọc hết tin nhắn của bạn bè đã thấy một nickname khác nhảy vào làm quen như đúng rồi:
- "Sao bạn biết nick của mình!"
- Chị ơi, em ngồi bên cạnh chị mà.
Tôi quay sang nhìn lại, quả nhiên có cô bé hình như là học sinh cấp ba ngồi bên cạnh, vì cô bé ấy không mặc áo đồng phục nên tôi cũng chẳng dám khẳng định cô bé có phải là học sinh cấp ba hay không nữa. Tôi hoang mang hỏi lại:
- Tại sao lại kết bạn với mình? Mình là "gir" mà.
- Em biết mà chị.
- Thế có chuyện gì không em?
- Chị ơi chị giúp em với, em thật sự gặp khó khăn.
Tôi hoảng hồn thật sự, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một chuyện thật ngoài sức tưởng tượng.
- Em ngồi đây từ sáng, bây giờ đã trưa rồi, em muốn ra mà không thể nên cứ phải ngồi lì ở đây.
Tôi vừa lo lắng lại vừa tò mò, tôi đánh bạo hỏi lại:
- Thế là chuyện gì mà giúp, chị sao mà giúp được em.
- Em không có tiền để trả cho chủ quán, tiền em ngồi mạng từ sáng chị ạ.
Đúng là phát điên với cái con bé này:
- Không có tiền sao còn chui vào đây làm gì?
- Là có người hẹn em ở đây, người đó bảo cứ vào quán chat ngồi đợi tí sẽ ra rồi thanh toán tiền rồi đưa em đi ăn, nhưng em đợi mãi mà vẫn không thấy đến.
Thật sao có kẻ ngu ngơ khờ khạo kiểu này không biết, nhìn nó có đến nỗi nào, cũng cao trên mét rưỡi như mình, cũng ra dáng thiếu nữ, cũng trắng cũng xinh và nhìn mặt cũng thấy khá sáng sủa. Lại nghĩ "hay là nó lừa lấy tiền của mình, lại giở cái chiêu bài đánh vào tình thương người và lòng trắc ẩn của mình để moi tiền?". Tôi nói thầm trong bụng "con ranh, tính lừa bà chị mày chắc, kịch này chị xem nhiều người diễn rồi, nhàm quá rồi, không ăn khách nữa rồi."
- Chị nghĩ nếu em ngồi lâu như vậy chắc tiền trả cho chủ quán không ít đâu? Chị không mang theo tiền nhiều như vậy, chỉ đủ tiền ngồi quán này 60 phút thôi.
- Thế nhà chị có ở gần đây không? Chị có thể về nhà lấy tiền ra, em thề em vay sẽ trả lại chị.
- Nhà chị cũng không ở gần đây đâu!
Vừa lúc có anh thanh niên vào quán, thế nào lại ngồi ngay bên cạnh con bé (nó ngồi giữa tôi và anh thanh niên nọ), không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại xúi bẩy con bé:
- Chị không giúp được em đâu, nhưng em thử kết bạn với anh ngồi bên phải em xem, nhất định anh ấy sẽ giúp được em đấy.
Tôi không biết cuộc trò chuyện giữa hai bên như thế nào, cũng không biết cái kết ra làm sao, vì tôi là người đứng lên ra về trước.
Câu chuyện chủ nhật hôm ấy, thực sự chẳng có gì cả, không đầu không đuôi, nếu không muốn nói là vô vị, nhưng tôi lại nhớ như in như khắc trong đầu. Tôi kể với bạn bè tôi, mọi người nghe một cách dửng dưng cứ như đó là chuyện thường ngày ở phố huyện, chẳng ai nhận xét, không ai bình luận, càng không ai tò mò như tôi khi tôi luôn luôn tự hỏi "Liệu anh thanh niên kia có giúp con bé đó không nhỉ, hay anh ta cũng như mình..."