Gửi bài:

Tiếng gà gáy

Tôi không nhớ từ bao lâu, nhưng rất có thể là lâu lắm lắm rồi, tôi mới lại dậy sớm, lắng nghe tiếng gà gáy, gõ lách tách trên bàn phím. Vừa làm công việc này, tôi vừa nghĩ đến những ngày gian khó tôi đã đi qua khi còn ở quê nhà, và sốt ruột vì công việc đáng lẽ ra tôi nên làm khi dậy sớm.

***

tieng-ga-gay

Lâu rồi tôi có dậy sớm như này đâu? Thế nên, một phần do đột nhiên dạo này khó ngủ, một phần do công việc và tôi quyết định dậy. Ý định dậy làm việc của tôi bị thay thế ngay sau khi tôi ngồi vào chỗ, mở internet ra và nhìn qua những thẻ đã lưu sẵn trên màn hình trình duyệt web. Tất nhiên, cũng có một chút đắn đo trước tôi thay thế trình tự của nó nhưng rồi, tôi cũng cố ngồi và viết gì đó, có thể về tiếng gà, về âm thanh, về cuộc sống buổi sáng sơm tinh mơ trên những con phố sầm uất trong lòng Hà Nội - nơi tôi đang sống!

Đa phần tôi dậy muộn! Thói quen này của tôi hình thành cũng lâu rồi, đến nỗi một ngày thói quen dậy sớm lại trở thành xa xỉ với tôi. Dậy thì muộn, nhưng cứ tầm sáng sáng, hôm nào tôi cũng để ý những âm thanh từ các công trường xây dựng quanh nhà vang lên. Tôi thấy sự vất vả của những người lao động chân tay lam lũ. Bản thân một người đã từng giống họ và lâu rồi quên mất điều đó do suốt ngày tới lớp, dạy học hoặc đi đào tạo chỗ này, chỗ nọ, khiến sự cảm nhận về nó trong tôi cũng không còn rõ rệt và tinh tế như hồi tôi đã vất vả trải qua.

Tôi thậm chí còn quên mất cả vẫn còn rất nhiều người đang phải trải qua những sự vất vả như vậy!

Thế giới hiện tại mà tôi sống, tôi dấn thân vào, tiền không bao giờ là khó kiếm, chỉ là tôi có sức để làm việc, để mang nó về túi tôi hay không mà thôi! Tôi không phải là một người con gái cổ điển, truyền thống như trước nữa bởi tôi cực kỳ thích giao tiếp, ra ngoài gặp gỡ ai cũng ăn mặc tương đối diện (nhưng không phải ăn chơi, điệu đà). Tôi khá truyền thống nhưng lại không phải thích hợp để tự nhận mình là một cô gái hiện đại (bởi tôi không có đủ tố chất giống như một người con gái hiện đại thời bây giờ- người con gái đó năng động và đương nhiên là rất độc lập rồi). Nhiều lúc tôi thấy mình yếu đuối.

Tôi có một cậu bạn thân, ở gần chỗ tôi và dạo này chúng tôi hay gặp nhau. Chúng tôi như càng thân nhau sau thời gian dài xa cách (cậu ấy đi làm trong và ngoài nước và thường cách chỗ tôi rất xa). Chúng tôi ngày càng trở lên thân nhau chả qua là do công việc đó thôi! Công việc khiến cho chúng tôi thường xuyên gặp gỡ, nói chuyện nhưng sao khoảng cách tình bạn thân ấy, khiến cho tôi có cảm giác ngày một xa.

Có một dạo mà hay gặp nhau quá, tôi ngộ nhận rằng đó có thể là do tôi thích cậu ấy? Tôi hay nghĩ về cậu ấy, mà rất vớ vẩn nữa là khác. Sự thân thiết quá nhiều năm trời khiến hai chúng tôi hiểu nhau đến nỗi chả cần nói cũng biết tỏng rất kỹ về nhau rồi. Tôi hay nghĩ tới cậu ấy, thậm chí còn mơ thấy cảnh kết hôn rồi vội lên Google search về giấc mơ kỳ lạ đó mà không thấy có gì đặc biệt. Sau đó thì mọi chuyện vẫn không có gì chuyển biến. Tôi vẫn làm việc cùng, tiếp xúc nhiều và thường xuyên phải giữ khoảng cách.

Người bạn đó mặc dù ở Hà Nội nhưng cũng thuộc vùng ngoại thành. Dạo gần đây, cứ mỗi lần đi qua khu vực gia đình bạn đó sống để làm việc với các cơ quan, tôi thường quan sát trên lối đi và tôi không phát hiện ra điều gì đặc biệt khác thường ở nơi bạn đó sinh ra. Nó rất giống quê tôi, thậm chí đồng ruộng còn rộng hơn... Những điểm mạnh ở quê hương bạn thì đương nhiên là hơn hẳn quê hương tôi rồi.

Có một lần bạn kể với tôi (hồi bạn còn chưa có công việc ổn định) rằng bạn dậy sớm, đi thể dục ngoài đồng và thấy không khí rất trong lành. Điều này khiến tôi liên tưởng ngay đến tiếng gà gáy buổi sáng. Nó có điều gì đó rất đặc biệt với tôi. Âm thanh nó mang tới luôn khơi dậy những ký ức lúc còn ở nhà trong tôi, mà tôi có cảm giác như không bao giờ quên nổi?

Tôi đã quên gương mặt của Bố tôi từ lâu lắm rồi. Thực sự, cái giấy phút cuối cùng nhìn thấy Bố tôi cũng cảm thấy thực sự là khó nhớ. Nhưng tôi lại không quên được gương mặt của Bà nội tôi. Gương mặt nhăn nheo, xương xẩu ấy cứ ám ảnh mãi mãi trong tôi. Nó giống như tiếng gà gáy, cứ luôn nhắc nhở tôi, là dù có đi đâu và làm gì, thì tôi vẫn còn một cái quê, một nơi chôn rau cắt rốn để về.

Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, tôi lại có cơ hội được về nhà, và thỏa thích nghe tiếng gà gáy mà bấy lâu nay, sự bận bịu của công việc, của cuộc sống đã khiến tôi tưởng chừng như lãng quên.

Tôi... yêu tiếng gà gáy buổi sáng đến lạ!

Ngày đăng: 20/09/2018
Người đăng: Hoa Lê
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
thời gian luôn là như vậy
 

Thời gian quá chậm đối với những người phải chờ đợi, quá nhanh đối với những người đang sợ hãi, quá dài đối với những người đang buồn rầu, quá ngắn đối với những người đang vui...


Hẹn gặp lại em - Septiny

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage