Gửi bài:

Từ bỏ thói quen

Đang pha cho mình ly cà phê, chuông điện thoại reo báo có tin nhắn đến.

"Kaffee không em? Chỉ là uống Kaffee cùng thôi. Thói quen thì vẫn chưa bỏ ngay được mà, nhỉ?"

Nhìn tin nhắn, tay ấn máy cà phê chợt khựng lại. Tôi rơi vào trạng thái bất ổn, trái tim bỗng nhói đau. Tôi đã mong đợi tin nhắn từ người ấy đến nhường nào, nhưng lại không nghĩ được nội dung sẽ ra sao. Tôi cứ đứng như thế, trân trối nhìn màn hình điện thoại. Những ký ức như thước phim quay chậm, hiện ra trước mắt.

***

Tôi quen cậu ấy- chàng trai cùng sở thích.
Cậu cũng thích cà phê.
Cậu cũng thích đọc sách.
Cậu cũng thích tản bộ.
Sự thân thuộc đến lạ kỳ cứ thế đưa chúng tôi xích lại gần nhau.

tu-bo-thoi-quen

Một buổi sáng thường lệ cậu nhắn tin:
- Cậu đang làm gì thế?
- Mình đang pha cà phê.
- Cà phê? Mình cũng đang định uống.
- Vậy cùng uống đi.
- Cùng uống? Ý cậu là sao?
- À, thì là...
Ngưng lại vài giây để tìm lời cắt nghĩa cho cái ý tưởng có chút hoang đường của mình khi mà chúng tôi ở hai thành phố khác nhau, tôi nhắn tiếp:

- Tức là cậu pha cà phê của cậu, mình pha cà phê của mình- cùng một thời điểm và rồi chúng mình cùng uống, cùng nói chuyện.
Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
- Nghe thú vị đấy. Thế đợi mình chút. Mình pha nhanh thôi.
Tôi mỉm cười chờ đợi. Năm phút sau cậu ấy nhắn tin:
- Xong rồi. Cùng uống nhé.

Và như thế, thói quen của chúng tôi hình thành.

Mỗi sáng chúng tôi đều dậy sớm hơn thường lệ, giành ra 15-20 phút để cùng nhau uống cà phê, kể nhau nghe những dự định trong ngày. Lâu dần, chúng tôi uống cùng nhau mọi lúc có thể. Có lần đang ở chỗ làm, thèm cà phê tôi chợt nhớ đến cậu và nhắn tin rủ:
- Cà phê chiều không, bạn yêu quý?

Chờ mãi, không thấy tin nhắn trả lời, tôi đứng dậy pha cho mình một ly capuccino để tỉnh táo. Chuẩn bị uống tôi nhận được tin nhắn. Mở máy, tin nhắn hình. Cậu gửi tôi ảnh cốc cà phê mang theo với lời nhắn:
- „Tớ ở ngoài đường, may quá chỗ này có tiệm bánh mỳ, tớ chạy vào mua. Cậu chưa uống đấy chứ? Cùng uống và làm việc chăm chỉ nhé, tớ phải đi tiếp không chát được. Hẹn gặp sau."

Tôi nhìn bức hình, bỗng nhiên thấy ấm áp lạ thường.

Ngày tháng trôi qua với những thói quen khác của chúng tôi được khám phá. Dù là ở hai thành phố khác nhau nhưng chúng tôi cùng cà phê, cùng đọc sách, cùng đi tản bộ ở cùng một thời điểm khi có thể. Lắm hôm, chúng tôi còn không bảo mà cùng gửi tin nhắn hình cho nhau, cùng một khoảng khắc, cùng là bầu trời nơi chúng tôi đang đứng.

(Reng reng reng) Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt dòng suy nghĩ của tôi.

- Chị, đang làm gì đấy? Hôm nay đỡ hơn chưa?
Tôi gượng cười trả lời:
- Đang pha cà phê thôi.
Nó thở dài:
- Lại thói quen cũ đấy. Nhớ nhé, không chụp hình, không nhắn tin. Chỉ pha cà phê và ngồi uống thôi, nghe chưa? Không được khóc nữa. Lát xong, em gọi lại.
Nói rồi, nó cụp máy chẳng để tôi kịp giải thích gì.

Tôi đứng chôn chân nhìn màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn của cậu như thể tôi sợ mình bỏ sót điều gì quan trọng.

Bất chợt, tôi cười- nụ cười trào phúng.

Bỏ những thói quen cũ?

Ai nói với cậu ấy, tôi sẽ bỏ những thói quen cũ?

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ những thói quen. Đặc biệt đó lại là những thói quen của chúng tôi. Kể cả bây giờ, sau khi đã dừng lại mối quan hệ này một cách đau đớn và vật vã, tôi cũng không nghĩ đến chuyện sẽ xoá sạch những gì từng gắn chặt chúng tôi lại với nhau.

Nếu mỗi lần chấm dứt một cuộc tình, người ta đều phải từ bỏ mọi thứ đã thân thuộc với bản thân, vậy có còn là chính mình?

Mỗi người sẽ có cách khác nhau để quên một người hay tình cảm giành cho người đó. Có thể, cậu ấy chọn từ bỏ những việc đã từng làm cùng tôi. Nhưng với bản thân mình, quên không làm tình cảm của tôi giành cho cậu ấy mất đi. Vì vậy, tôi chọn đối diện, tôi chọn gặm nhấm ký ức và nhớ nhung kỷ niệm.

Tôi vẫn pha cà phê vào mỗi sáng và nghĩ rằng ở góc nhỏ của thành phố kia, cũng có một người như tôi: ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi ly cà phê chào ngày mới.

Tôi vẫn sẽ đi tản bộ mỗi khi rảnh rỗi và nghĩ rằng, một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ khám phá ra nơi đẹp đẽ này.

Tôi vẫn sẽ đọc sách và tin rằng ở một quán nhỏ nào đó trong thành phố kia, cậu cũng đang ngồi ngẫm nghĩ về chương sách mới.

Tôi thậm chí, cũng vẫn sẽ viết email cho cậu ấy, một lúc nào đó- không còn với tâm thái mong ngóng email hồi âm mà chỉ đơn giản là thói quen của tôi, là nhớ nhung của tôi, là sẻ chia cuả tôi với người tôi thương.

Tôi nâng ly ca phê lên uống, thầm thì với cậu ấy ở trong tim:
- Vâng, cà phê thôi nào.

Thành phố S, mùa thu 2018

 
Ngày đăng: 19/10/2018
Người đăng: Letta Che
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Duyên kỳ ngộ
 

Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.

Duyên Kỳ Ngộ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage