Gửi bài:

Thoảng theo gió trời

Em là một đứa trẻ không có tuổi thơ. Em từng bị trầm cảm suốt 4 năm trời chỉ vì sự dè bỉu của xã hội. Trong khi lũ trẻ cùng tuổi hòa mình vào những trò chơi tập thể thì em lại bị cô lập, hắt hủi. Đôi khi ước mơ nhỏ bé của em cũng chỉ là được ngẩng mặt hiên ngang với đời, vậy mà cũng bị vùi dập bởi một xã hội chẳng mấy thiết tha...

Tháng 8 - tháng mà em rời xa sự an yên, bình lặng của gia đình để bắt đầu một cuộc sống mới. Em không đi theo con đường đã vạch sẵn của các chị. Em không thích những nơi quá ồn ào, quá tấp nập mà lòng lại lạc lõng chơi vơi như miền Nam. Em chọn Đà Nẵng!

***

Thật ra ở bất kỳ thành phố nào ta cũng thấy lòng lạc lõng, thấy trái tim chệch nhịp giữa hàng ngàn trái tim hối hả, xô bồ khác thôi, nhưng Đà Nẵng lại mang trong mình hơi thở an yên, bình lặng khác xa cái ồn ào vốn có của một thành phố tráng lệ.

27/08 - Dấu mốc quan trọng. Như mọi năm, trời lại đổ mưa, những hạt mưa lạnh lùng giăng kín lối. Những tưởng em sẽ đón sinh nhật trong cái lặng lẽ của thành phố, ấy vậy mà những đứa bạn cùng kí túc xá không để em như thế. Có thể ở một thành phố xa lạ những con người đồng trang lứa lại dễ dàng thấu hiểu và san sẻ với nhau nhiều hơn trong cùng một hoàn cảnh - xa nhà.

thoang-theo-gio-troi

Thời gian trôi nhanh như cái quay lưng chớp mắt của kẻ hững hờ. Ngày em 18, cuộc đời lại tiếp tục chuyển qua một gam màu mới. Phải chấp nhận rằng mọi thứ đã chẳng còn ưu ái và dễ dàng với ta như lúc 17. Có những khó khăn khiến em mỏi mệt. Em bắt đầu có những giọt nước mắt đầu tiên. Em khóc nhiều hơn mỗi khi thành phố lên đèn. Em thấy tủi thân, thấy lòng mình ngổn ngang, hỗn độn. Em nhận ra " Người ta sẽ không trả lương nếu họ không vắt kiệt sức lao động của bạn". Em nhận ra " Ngoài gia đình, những thứ khác tồn tại hay không, không quan trọng". Em cũng nhận ra " Nếu cuộc đời có đạp mình sấp mặt thì cũng phải biết nhe hàm răng ra cười".

Em quen với sự im lặng, quen với một kiếp sống quẩn quanh cùng những nỗi buồn cứ mãi ôm trọn vào lòng. Em không thích cứ có tí chuyện là lại than thở, nó chẳng giúp ích gì cho bản thân cả, ngược lại nó còn làm bào mòn tâm hồn. Có những ngày mệt mỏi, lòng ngổn ngang xúc cảm bản thân lại chỉ muốn khóc. Khóc sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng ít nhất nó cũng làm ta nhẹ nhõm hơn. Nếu một ngày bạn thấy lòng bộn bề và tâm chẳng mấy an yên thì cứ khóc đi. Tự khóc rồi tự lau. Nhưng... khóc thôi, đừng lụy!

Có những ngày nỗi buồn như xé nát tâm can. Trời vẫn trong, gió vẫn hát, tán cây già vẫn lay mình đung đưa trong khúc nhạc mây trời, thành phố vẫn thế, dòng người vẫn vậy, vẫn bình yên sống cho hết một ngày dài, chỉ riêng lòng em là bão tố đong đầy. Đôi bàn chân vẫn hiên ngang bước, miệng vẫn nhỏem miệng cười mà nước mắt ở đâu cứ trực trào khóe mi. Thấy gò má nhột nhột, đưa tay lên quẹt nhẹ mới nhận ra là mình đang khóc.

Thành phố to lớn là thế ấy vậy mà chẳng có nơi nào để em chọn là góc riêng của bản thân mình, không có nơi nào để em nấu thân mỗi lúc nỗi buồn chế ngự. Không có nơi nào, không có! Biển á? Biển mênh mông nhưng lòng em lại mênh mông hơn biển. Chỉ sợ bản thân đối mặt với những con sóng cuộn tròn vỗ bờ cát trắng xóa thì lòng lại thênh thang hơn lúc ban đầu.

Một sáng bình yên, dòng người lại vội vã huyên háo trong cái bộn bề công việc. Kẻ đi học người đi làm. Nếu không cuộn tròn trong chăn thì cũng rảo những bước chân dài lê thê đi kiếm đồ ăn để nhóp nhép cho qua sáng - em quen rồi. Hòa mình vào cái nắng cháy trời của ban trưa, hạt nắng cố gắng xuyên qua những khoảng không trên tán cây mà rãi đều xuống con đường thân thuộc, một mình vẫn tiếp tục đội nắng đến mặt trời để đi ăn cho qua bữa - em quen rồi. Chiều dần buông, nắng đã tắt, cơn gió cứ mải mê rượt đuổi nhau mà vô tình hôn lên làn tóc, những đám mây trắng chạy trốn đến phương trời xa xôi chỉ để lại chùm mây tím cô quạnh trên nền trời ảm đạm. Dòng người lại hối hả, kẻ tan trường, người tan sở vội vả về với mái ấm riêng của mình. Không hiểu sao nhưng em thấy lòng mình lại man mác một nỗi buồn xa xăm - em quen rồi.

Chính là thời điểm đó. Lúc mà màn đêm ôm trọn thành phố vào lòng. Đèn cao áp từ từ chiếu sáng con đường quốc lộ, bản thân cũng thèm có một loại đèn chiếu sáng vào góc khuất tâm can. Em thích dạo phố khi màn đêm buông xuống, không hiểu sao nhưng em thấy lòng mình bình yên đến lạ. Bước chân vô định vẫn âm thầm hòa vào giữa hàng nghìn bước chân khác. Đôi mắt lại lãng đãng xa xăm.

Và phải chấp nhận rằng đến tận bây giờ, thất bại lớn nhất của em cũng chỉ là "Không chịu nỗi thị phi". Em là người chẳng mấy tự tin như cách mọi người vẫn nghĩ. Đã rất khó khăn để em có thể đập vỡ bức tường tự ti cứ bám riết em mãi.

Em là một đứa trẻ không có tuổi thơ. Em từng bị trầm cảm suốt 4 năm trời chỉ vì sự dè bĩu của xã hội. Trong khi lũ trẻ cùng tuổi hòa mình vào những trò chơi tập thể thì em lại bị cô lập, hắt hủi. Đôi khi ước mơ nhỏ bé của con bé chỉ là được ngẩng mặt hiên ngang với đời, vậy mà cũng bị vùi dập bởi một xã hội chẳng mấy thiết tha.
Một mình con bé chống trọi với bao nghiệt ngã. Bị những đứa trẻ nhỏ tuổi bắt nạt, chúng in hình con bé và viết lên đó những dòng chữ thô tục rồi rãi đầy lối đi. Bị đặt cho những biệt danh xấu xí và bêu rếu ở mọi nơi mà con bé đến. Bị chúng nó đạp ngã vào vũng bùn mỗi lần đi học về. Bị chúng nó ném đá vào người đến chảy máu, rách miệng và khâu 4 mũi. Bị chúng nó dùng mũ bảo hiểm đánh đập, lăng mạ nhân phẩm ngay trong chính trường học cùng hàng nghìn con mắt vô tâm và nụ cười hả hê đầy ghê tởm. Chúng sẵn sàng xua đuổi, chạy xa mỗi khi con bé lại gần, như kiểu chúng sợ con bé sẽ lây lan một bệnh truyền nhiễm gì đấy. Con bé với hình hài nhỏ bé đen nhẻm xấu xí đi đến đâu cũng chỉ cúi mặt xuống đất, chỉ sợ ngẩn đầu lên lại chứng kiến những điều không nên chứng kiến, lại nghe những điều không đáng để nghe. Trẻ con thì ngu muội, người lớn thì sân si. Nó bước vào con hẻm trong cái trề môi ngán ngẫm của mấy người hàng xóm. Một mình nó gậm nhấm cái tủi hờn, chê trách vì không có ngoại hình như bao đứa trẻ khác. Nó chẳng biết làm gì ngoài sự cam chịu rồi đêm về lại chùm chăn khóc. Nó thời điểm đó nó đã nhận ra "Không có ngoại hình đúng là một thiệt thòi to lớn". Con bé cũng nhận ra " Xấu xí nhưng cũng phải biết khoác lên mình bộ quần áo xinh đẹp để xấu xí một cách xinh đẹp"

Con bé ấy cuối cùng cũng có thể hiên ngang ngẩn cao đầu. Nó chẳng mấy để tâm đến việc thế giới ngoài kia nói gì về nó. Nó nhận ra " Con người có hai cái tai. Nghe những thị phi từ tai này rồi cũng sẽ theo tai kia mà biến mất". Cuộc đời có bao nhiêu đâu mà cứ mãi ngồi u buồn cho những điều không đáng. Chỉ mong rằng những con người ngoài kia đừng bao giờ đổi xử như vậy với bất kỳ một đứa trẻ nào khác, bởi đó chính là tội ác!

Em không thích đọc truyện ngôn tình bởi em biết ngôn tình không có thực trong cuộc đời của em. Em thích những điều thực tế hơn là cứ mãi mơ mộng qua từng trang giấy nhuốm màu ngọt ngào. Em có thể ngồi hàng giờ bên những quyển sách trinh thám kinh dị còn ngôn tình thì không. Không đọc cũng vì sợ đọc rồi nghiện, rồi lại cứ mải mê đi tìm sự hoàn mỹ hư cấu mà quên đi giá trị đời thực.

Người ta hỏi "Có vẻ thích thả thính trên mạng xã hội nhỉ?". Em cười. Thời gian rảnh em còn biết làm gì nữa đâu. Đăng vài cái trạng thái mục đích là có người để tán gẫu đôi ba cái xàm xí trên đời. Người ta hỏi "Sao không chịu yêu đi?". Em cười. Thật ra em chẳng cần ai bước vào cuộc đời của mình cả, chí ít thì hiện tại là như vậy. Người ta lại hỏi "Thế em muốn gì?". Em lại cười. Em chỉ cần 1 người hiểu, 1 người sẵn sàng tản bộ cùng em bên những câu chuyện bâng quơ không đầu không cuối. Và người đó sẽ là người không để em phải cô đơn ngay chính xúc cảm của mình.

Đại học có cái vui cũng có cái khổ. Nhưng hòa vào niềm vui chung là lại quên đi mệt mỏi nơi giảng đường. Đại học có nhiều điều để nói lắm, em nhận ra "Được học hành là điều nhẹ nhàng nhất của con người". Và chắc chắn rằng đại học là khoảng thời gian đẹp nhất thanh xuân của em cùng những người bạn thân.

Nửa chặng đường tuổi 18, có biết bao cung bậc xúc cảm. Ở đó em thấy mình đã yêu, đã chán nản, đã buông và đã cố gắng không khuất phục trước khó khăn. Cảm ơn một năm qua đã cho em những trải nghiệm mới mẻ, được quen thêm nhiều người bạn, cùng họ nói cho hết nỗi lòng. Cho em cảm thấy mình không còn cô đơn. Em biết là mọi thứ sẽ chỉ mới bắt đầu. Khó khăn vẫn ở phía trước. Cảm ơn nhữngngười bạn mới, họ như một nốt nhạc cao trong trẻo cất lên trong cả một khúc ca toàn là nốt trầm xao xuyến.

Gửi "Em" của tháng năm thanh xuân "Cười được thì cứ cười đi. Nếu như không muốn cam chịu, vậy nhất định phải liều mạng...cuộc đời có bao nhiêu đâu mà cứ mãi u buồn . Tuổi trẻ có bao nhiêu đâu mà cứ mãi hờ hững!"

-X Í U-

Ngày đăng: 23/04/2020
Người đăng: Thu Lài Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Tất cả mọi thứ chỉ quý giá khi
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage