Định mệnh không thuộc về nhau
Định mệnh, anh và cô không thuộc về nhau.
***
12 giờ 2 phút, điện thoại reo, cô choàng tỉnh dậy, vẫn mắt nhắm mắt mở bấm trả lời.
- Alo ạ!
- Em đang làm gì đấy? Ngủ à?
- Không, em chưa ngủ. Anh ăn chưa?
- Chưa, gọi điện cho em rủ đi ăn đây!
- Vâng, đợi em lát nhé!
Cô vội vàng ra khỏi giường. 5 phút sau đã có mặt tại cổng trường nơi anh đứng đợi. Đã hai tuần nay cô không được gặp anh rồi, cô mà không nhanh thì anh lại thay đổi mất. Đã hai tuần nay, cô nhớ anh vô cùng nhưng cô đâu dám làm phiền anh vì anh bận và vì cô biết với anh, cô đứng ở một thứ "n" nào đó chứ đâu phải là thứ nhất hay thứ hai... và cô chấp nhận điều đó không đòi hỏi, không ghen tị...
- Sao em ăn ít thế?
Anh hỏi mà không nhìn cô. Cô cười nhí nhảnh, còn nói gì được nữa? Cô ăn rồi mà làm sao ăn được nữa. Cô chỉ muốn được gặp anh thôi. Cô mà nói là ăn rồi thì anh sẽ cho cô ở nhà mất và rồi lại hai tuần nữa, khéo khi là lâu hơn nữa cô mới được gặp anh, cô phải tranh thủ chứ.
Anh ngồi ăn một mạch, cô ngồi nhìn anh, trông anh không gầy đi nhưng có vẻ mệt mỏi hơn. Giá như cô có thể giúp gì được cho anh, cô có thể làm tất cả để anh không phải mệt mỏi, cô không làm gì để anh phải suy nghĩ. Nhưng cô chẳng giúp gì được anh cả, cô vẫn còn là sinh viên và ngành cô học thì khác xa với ngành mà anh làm! Cô chỉ biết lặng lẽ đi bên anh, hy vọng làm anh được vui.
Cô chuẩn bị bao nhiêu là chuyện để kể với anh. Nào là ở ký túc, phòng cô tí nữa thì bị lên "uống nước" với ban quản lý, nào là đi thực tập... những chuyện mà anh rất hay hỏi và cô nghĩ sẽ làm anh bớt căng thẳng phần nào.
Nhưng anh không nói chuyện với cô, cũng không hỏi chuyện gì cả. Ăn xong, anh lại chở cô về trường. Có lẽ anh đang có việc phải suy nghĩ, cô nghĩ vậy. Cô buồn man mác, cô thật vô dụng, chẳng giúp gì được anh cả.
20 phút sau, cô lại có mặt ở phòng... Cô cứ mải miết chạy theo những cuộc gặp chóng vánh như vậy mà không mảy may suy nghĩ gì cả. Mỗi lần gặp anh, lại thấy anh mệt mỏi thì cô chẳng thể nghĩ được gì nữa, chẳng dám đòi hỏi cũng chẳng dám nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn làm theo ý anh, miễn làm sao thấy anh cười. Có lúc nằm nghĩ, nước mắt cô chảy ra. Cô buồn lắm chứ, cô cũng là con người, cũng cần tình cảm, cũng biết vui chơi, biết suy nghĩ chứ...
Cô vẫn đang là sinh viên, vẫn đang tuổi yêu, đang mộng mơ. Sao bạn bè cô cũng có người yêu nhưng đâu có phải kiểu "ông ngâu bà ngâu" thời hiện đại thế này. Sao chúng nó lúc nào cũng có người yêu bên cạnh còn cô thì không. Để gặp được anh thì phải đợi anh có hứng, khi gặp được rồi thì phải xem nét mặt anh mà nói chuyện...
Nhưng mỗi khi nghe điện thoại, anh nói gặp là cô không thể nghĩ được gì khác nữa, vội vàng đi ngay vì chỉ cần nhìn thấy anh thôi, chỉ cần nghe giọng nói của anh thôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Lúc đó, tất cả mọi buồn đau chẳng là gì cả, như cả một trời bình yên đang hiện hữu trước mắt vậy.
Anh thì vẫn luôn vậy, vẫn cái vẻ ngoài lạnh lùng và mệt mỏi, vẫn cái giọng nói trầm ấm không bao giờ nói to... Còn cô cũng vẫn là cô. Trong cô, anh luôn đứng ở vị trí quan trọng, vẫn có thể gặp anh bất cứ lúc nào anh muốn và muốn gặp anh bất cứ khi nào.
Có lẽ, đó là định mệnh. Định mệnh tạo ra anh như vậy và cô như thế để hai người gặp nhau và để hai người không bao giờ đi đến phút cuối cùng với nhau. Đó là định mệnh khiến cô yêu anh nhiều như vậy. Định mệnh tạo ra cô như vậy để đánh mất anh và định mệnh tạo ra anh như vậy để có cô yêu anh...
***
Ngồi sau xe anh, dù khoảng cách có thể thêm một người nữa được nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi trên cơ thể anh, đến giờ cô vẫn nhớ như in. Có lẽ nó lẫn cả mùi sương đêm nên mới nhẹ nhàng và mát lành đến vậy. Anh nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay mình lên tay cô, rồi từ từ nắm lại.
Đó là cái nắm tay đầu tiên trong đời cô với một người con trai đầu tiên mà cô đi chơi cùng vào buổi tối. Cái nắm tay có mùi hoa sữa trong đêm. Đó là lần đầu tiên trái tim cô biết thế nào là rung động. Cô run lên vì hạnh phúc, một hạnh phúc đã làm cô quá vui mừng mà không nhận ra là nó mong manh và quá sức với cô.
Cô vội vàng rút tay ra khỏi tay anh nhưng cô vẫn còn cảm nhận được cái hơi ấm của bàn tay đó. Rồi cô lại mong được cầm lại bàn tay ấy lần nữa và lần này chắc chắn cô sẽ không rút ra đâu. Cô là vậy đấy, khi cái gì có trong tay thì cô không dám tận hưởng đến khi không còn nữa thì lại tha thiết mong có nó. Đó là cái nắm tay đầu tiên và cũng là cuối cùng... có mùi hoa sữa trong sương.
- Em ngủ ngon nhé!
Lần đầu tiên cô được một người con trai chúc ngủ ngon, cô ngố đến nỗi không biết phải chúc lại thế nào chỉ biết nói câu "vâng" rồi ù té chạy vào trong sân trường... Về phòng rồi mà cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cô cười một mình. Lần đầu tiên cô biết hạnh phúc là gì? Thật ra nó cũng nhỏ bé thôi và theo mỗi người cảm nhận, với cô như vậy là hạnh phúc.
Cô không thể nào chợp mắt được, mọi hình ảnh cứ thi nhau hiện ra. Cô cứ nhắm mắt lại là thấy một người con trai đang cười với cô. Nụ cười có mùi hoa sữa, có sự mát lạnh nhẹ nhàng của đêm mùa thu... và cô vô tình không biết đó là tình yêu. Cô yêu anh ngay từ giây phút đó.
Cô cứ như vậy, cứ sống trong cái tình yêu đó bằng chính sự nuôi dưỡng của mình mà không biết rằng anh đang nghĩ gì, anh đang cần gì... Có phải cô vô tâm hay anh không cho cô cơ hội để hiểu anh? Số ngày cô gặp anh chỉ tính bằng giờ, số câu anh nói với cô chỉ tính bằng chữ...
Cô biết tình yêu cũng giống cô vậy, muốn lớn lên thì phải được nuôi dưỡng và để nó lớn được thì trước tiên nó cần phải sống đã. Cô đã nuôi dưỡng tình yêu đó bằng cả trái tim và khối óc của mình, tình yêu có màu của trái tim.
Một ngày rồi hai ngày, cô không liên lạc được với anh, chưa bao giờ như vậy cả. Rồi buổi chiều ngày thứ hai, cô nhận được tin nhắn:
- Em à, anh suy nghĩ rồi, mình dừng lại ở đây, em nhé!
Cô không suy nghĩ được gì nữa, có lẽ tin nhắn đến với cô quá bất ngờ. Cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tinh thần để sẵn sàng đối mặt với sự ra đi của nó. Cô chỉ vừa mới nhận ra tình yêu của mình không thấy lớn gì cả mà hình như đang bị "ốm". Cô đang suy nghĩ không biết làm thế nào đây thì anh đã chỉ cách cho cô rồi.
Anh luôn như vậy, luôn có những cách giải quyết mà chẳng ai nghĩ đến. Là tình yêu không thể sống được, là anh không cho cô cơ hội hay là định mệnh đã sắp đặt như vậy?
- Vâng, cảm ơn anh đã thẳng thắn như vậy. Em chúc anh hạnh phúc!
Cô tiễn đưa tình yêu đầu đời của mình như thế đấy, chỉ có một câu nói, một tin nhắn duy nhất. Không có nước mắt, không có đau khổ, không có van xin... không có gì cả. Giá như nước mắt có thể giúp anh không xa rời cô thì cô nguyện mang tất cả nước trong cơ thể mình biến thành nước mắt. Nếu van xin có thế mang anh về thì cô nguyện van xin cả đời mình. Nhưng tất cả chỉ là vô ích thôi vì cô biết đó là định mệnh.
Định mệnh, anh và cô không thuộc về nhau.