Khi còn yêu người ta còn ước
"Sẽ còn là nhớ nếu nói rằng đã quên. Chắc rằng đã quên khi tâm không ngừng nhớ?"
Max Lionhart
***
1.
Tháng 8 oi ả trong nắng chiều rạn vỡ, Phong đội lấy sự ngột ngạt của không khí mà lao ra con đường chật chội, lúc nhúc những bóng người nhễ nhại mồ hôi ...
"Không nên dại dột mà quên lời hẹn với Lan Anh" – Phong thầm nhủ. Anh xiết chặt cái hộp nhỏ hình vuông trong túi quần và chợt cười một cách kì lạ. Nụ cười pha lẫn cảm giác hoang mang, lo lắng lạ lùng...
Đã 3 năm kể từ ngày Lan Anh tốt nghiệp đại học. Cô bé xinh đẹp, tinh nghịch ngày nào đã trở thành một ai đó sắc sảo và chín chắn hơn trước rất nhiều. Những buổi chiều đón đưa trên chiếc xe máy cũ của Phong cũng không còn đó vì Lan Anh đã tự làm quen với chiếc xe mới toanh mà cô mua lúc kỉ niệm một năm đi làm của mình ... Nhưng hôm nay cô đã để chiếc xe ấy ở nhà, vì Phong, anh đã hẹn sẽ đưa cô đi một nơi nào đó...
Vẫy tay chào mấy cô bạn đồng nghiệp ra về khi tan sở, Lan Anh đứng tựa vào một cây cột của tòa nhà nơi văn phòng cô đóng tại, đưa mắt ngó ra dòng người úa tràn trên những con đường để hướng tìm hình dáng quen thuộc của Phong. Cũng không phải chờ lâu lắm khi chỉ ít phút sau, thân hình cao to với làn da ngăm đen đặc biệt của Phong đã nhanh chóng nổi trội trong bộ vét lịch lãm, ừ, ít nhất là bộ vét nó như thế nếu không xét đến vẻ thô kệch của Phong để lại lên nó không ít dư vị kì thú. Lan Anh bật cười khúc khích trước bộ dạng của Phong lúc này, mà theo cô là hết sực lạ mắt vì chưa một lần, cô được thấy Phong ăn mặc trịnh trọng tới vậy.
- Hôm nay anh rủ em đi ăn cưới con giám đốc hay sao á ? – Lan Anh nói.
Phong bối rối, lấy tay xoa nhẹ lọn tóc xoăn sau gáy...
- Ồ không. Anh...Anh chỉ muốn mời em đi ăn thôi.
Lan Anh bĩu môi. Nhưng rồi cô cũng chạy xuống khoác lấy tay của Phong, ngẩng mặt nhìn anh:
- Thì đi! Em đói lắm rồi đây này... Trưa nay em có việc nên làm thông, giờ mới cồn cào hết lên nè... Mà nói thật đi, sao anh mặc vest đấy?
- Ừm. Thì anh...ừm...lát nữa em sẽ biết thôi mà. – Phong ấp úng.
- Nghi lắm... – Lan Anh chọc Phong.
Phong chỉ cười xòa, rồi dắt Lan Anh ra chiếc xe hơi mà anh mượn của người chú họ trong sự ngạc nhiên của cô...
2.
- Rất là đáng nghi ... – Lan Anh chống tay lên cằm, nhìn chăm chăm vào Phong khi cả hai đã ngồi trong một nhà hàng sang trọng trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố.
Phong cười trừ, anh đang cố hít thật sâu như muốn nuốt sạch không khí xung quanh vào cái buồng phổi đang thít chặt lại của mình. Bàn tay run run nắm chặt lấy cái hộp nhỏ màu đen với chiếc nhẫn vàng đặt theo cỡ ngón tay của Lan Anh trong đó.
- Chúng mình... Chúng mình đã là 1 cặp...được 3 năm rồi phải không em? – Phong, chính anh cũng ngượng ngạo khi nói ra câu này, ngập ngừng hỏi.
Hơi chút đỏ mặt, Lan Anh gật đầu: - Nhưng tại sao anh lại hỏi điều đó? – Lan Anh thắc mắc.
- Anh...anh... - Phong ấp úng. Anh rút bàn tay khỏi túi quần với cái hộp đem theo. Bộ não anh hét lên rộn rạo: "Đưa nó ra cho cô ấy!!!", nhưng cơ thể anh lại run lẩy bẩy không còn nghe sự kiểm soát...
Lan Anh ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của Phong, cô mỉm cười một mình và lại càng trở nên xinh đẹp hết sức. Điều ấy làm Phong càng trở nên run rẩy hơn...
Dường như nhận ra điều đó từ người khách lạ của mình, vị quản lý nhà hàng tiến lại ban nhạc thì thầm điều gì đó với họ và người chơi vĩ cầm gật đầu. Ông bước đến bên bàn của hai người và bắt đầu chơi bản maple nhẹ nhàng trong sự ngạc nhiên của Phong và thích thú của Lan Anh. Bản nhạc nhanh chóng có tác dụng khi nó khiến Lan Anh tập trung vào đó không để ý đến Phong đang cúi xuống lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp. Anh nhìn chằm chằm vào nó rồi dồn hết dũng cảm của mình, Phong nhìn lên Lan Anh... "Một thiên sứ" – Phong tự nhủ khi ngắm cô gái ngồi đối diện mình đang lắc lư nhẹ theo điệu nhạc của người chơi vĩ cầm...
"Mình làm được! Mình làm được!". Phong hít thật sâu, giơ chiếc nhẫn lên ngang mép bàn.
- Em có biết ... – Phong chợt nói.
- Biết gì cơ? – Lan Anh giật mình, quay lại nhìn Phong.
Người chơi vĩ cầm mỉm cười, chuyển sang một bản nhạc lãng mạn...
- Em có biết rằng... rằng... – Phong bối rối. Tất cả những lời mà anh chuẩn bị và sưu tầm công phu bỗng dưng bị quên sạch dù trước đó anh đã luyện đi luyện lại cả trăm lần. Lan Anh ấn nhẹ ngón tay lên trán Phong, chọc anh: - Gì nè, anh ngốc?
Phong nghẹn lời, ngoành mặt đi nơi khác và vô tình anh bắt gặp cái nháy mắt của người chơi vĩ cầm như muốn nói: "Cố lên ,con trai". "Được rồi ... được rồi..." – Phong tự trấn an mình. Và nhìn thẳng vào mắt Lan Anh, Phong nói:
- Anh muốn nói rằng...em...em...có ...đồng...ý ...trở ...thành... – Phong ấp úng.
- Thành gì cơ ? – Lan Anh vừa tò mò, vừa sốt ruột, hỏi.
- Thành...
- Giám đốc! – Một ai đó chợt nói khá to làm Phong giật mình, ngưng lại lời cầu hôn.
- Anh không nên gọi tôi như thế khi chúng ta không ở công ty. – Một ai đó đáp lại.
Cả Phong và Lan Anh đều ngoái ra phía cầu thang máy, nơi cuộc nói chuyện ngắn ấy phát ra... Và ngạc nhiên hơn bao giờ hết, khi hai người đằng trước lùi lại, bảo vệ cho người phía sau bước lên vị trí dẫn đầu nhóm, mà người đó không phải là ai khác, chính là Dương.
- Anh đặt bàn cho tôi và ngài Michael chưa? – Dương hỏi.
- Dạ rồi, bàn phía trong, thưa ngài – Viên trợ lý đáp. Dương gật đầu, bước đi trong sự hỗn loạn của Lan Anh khi tim cô lại đập loạn nhịp.
Phong khẽ lắc đâu, cười một chút chua chát. Rồi với một động tác mà chính anh cũng không kiểm soát được, Phong đứng dậy, hô to trong sự ngạc nhiên của Lan Anh: "Dương! Anh bạn!"
Dương giật mình, ngoái lại và sững sờ. Anh đứng thần người ra nhìn Lan Anh và Phong. Tia nhìn ấy cũng chợt ngừng lại trước vật màu váng, sáng lóa lên dưới ánh đèn trần, chiếc nhẫn trên tay của Phong.
3.
Trời sầm tối, một cuộc thu xếp nhanh chóng diễn ra và một người nước ngoài vỗ nhẹ lên vai Dương rồi bước ra cầu thang máy, ra về. Hai người vệ sĩ và anh chàng trợ lý cũng biết ý, lui xuống trước, để lại Dương đơn độc trong cái khoảng không chật hẹp , đông đúc. Cố nuốt cái cảm giác trái tim bị bóp nghẹt của mình xuống, Dương mỉm cười, tự cho mình 1 chỗ ngồi bên bàn của Lan Anh và Phong.
- Lâu lắm rồi nhỉ... – Dương phá vỡ sự im lặng bằng một câu nói bâng quơ.
- Ừ, gần 3 năm rồi ... – Phong ậm ừ – ... Trừ phi là có cuộc gặp riêng nào mà tôi không biết.
Lan Anh ngay lập tức tái mặt lại. Còn Dương, anh nhíu mày, vô tình để lộ một chút sự tức giận của mình trước thái độ của Phong.
- Anh gọi tôi là anh bạn và sau đó đá đểu tôi bằng câu nói vớ vẩn đó à ? – Dương buột miệng nói ra những lời mà anh thấy hối hận ngay sau đó, những lời cả đời anh chưa từng giành cho người khác.
- Bọn em không gặp lại ... – Lan Anh ngay lập tức cắt lời khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của hai người kia dành cho nhau... - Mà có chăng, bọn em cũng là bạn, đâu có vấn đề gì khi những người bạn gặp nhau...
Không gian lại trở về sự yên tĩnh vốn có khi cả 3 im lặng không nói gì sau đó. Nửa tiếng sau khi Phong bỏ về trước, Dương lững thững đi bộ trên con đường kề tòa nhà cao tầng với Lan Anh. Sau những câu chuyện tầm phào và cả những lời hỏi thăm lãng nhách thì cuối cùng, sự thoải mái cũng dần trở lại giữa họ.
- Anh đừng trách anh Phong nh ! – Lan Anh nói.
- Nếu em ước ... – Dương nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô. Lan Anh bật cười:
- Hihi, đến giờ anh vẫn duy trì truyền thống ước đấy à?
Và rồi chợt có gì đó nhói lên khi cô nhận ra mình quên mất thói quen ước điều gì đó cho những ngày mới đã thật lâu rồi...
Dương mím môi, đút tay vào túi quần, gật đầu.
- Anh đâu có ngừng ước. Tuy rằng dạo này chẳng có mấy điều ước thành hiện thực... – Dương thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao.
– Tại sao em không ước nữa?
- Sao anh biết em không ước nữa nè? – Lan Anh ngạc nhiên.
- Ánh mắt của em nói cho anh biết – Dương trả lời.
- Vậy à , ánh mắt em thế nào?
- Không còn vẻ lung linh nữa...
Lan Anh giật mình, nhìn xoáy vào Dương. Giá như vào lúc khác hẳn cô sẽ cốc trán anh mà nói: "Anh muốn chết á?", nhưng trước nét mặt nghiêm nghị, không một nét cười của anh lúc này, cô lại không thể làm điều đó. Thay vào đấy là một cảm giác cam chịu, một chút bàng hoàng như vừa nhận ra sự thật lạ lẫm ...
- Em muốn tới nơi này với anh chứ? – Dương chợt nói – ... Hai ngày rồi anh chưa tới đó.
- Đến đâu cơ ? – Lan Anh hỏi.
Dương chỉ mỉm cười, và như ngày nào, anh nắm lấy bàn tay cô, kéo đi nhẹ nhàng.
4.
- Đây là trại trẻ à ? – Lan Anh hỏi khi cả hai người đã ở trước cổng một cô nhi viện.
- Ừ – Dương gật đầu – ... Nhưng nó không phải là một trại trẻ bình thường, những đứa bé ở đây đều mang trong mình ... – Anh nghẹn lại bởi thứ gì đó như chèn vào cổ họng ... – ...đều mang trong mình căn bệnh tử thần.
Lan Anh ngừng lại, không hỏi thêm khi thấy khóe mắt cay cay của Dương. Cô lặng lẽ đi kế bên anh... Người bảo vệ có lẽ đã quen mặt Dương nên cũng không hỏi gì, chỉ vẫy tay chào có lệ. Dương gật đầu đáp lại rồi dẫn Lan Anh tới trước căn phòng đầu tiên của dãy hành lang phía sau tòa nhà chính.
- Tụi nhỏ ngủ rồi ... – Một phụ nữ chợt nói khi cả hai người đang tựa bên thềm cửa sổ nhìn vào trong căn phòng, nơi có khoảng 20 đứa trẻ tầm 1 đến 2 tuổi đang nằm say sưa trong giấc nồng.
- Lúc này, chúng thật yên bình... – Dương thở dài nói, nhìn âu yếm vào lũ trẻ ngây thơ vốn không biết cuộc đời đã dành cho mình số phận nghiệt ngã biết chừng nào.
- Mấy nhóc ấy thật là xinh ... – Lan Anh buột miệng.
Dương chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhìn đăm đăm vào khoảng không đen tối trong dãy hành lang vắng.
- Có phải ước muốn rồi cũng chỉ để nuôi niềm tin vô vọng không? – Dương mệt mỏi nói.
- Em chỉ biết, có người đã từng nói: "Ngày nào anh cũng ước thứ gì đó... lặt vặt thôi, nhưng nó tạo nên động lực cho một ngày mới của anh ".
- Ha... – Dương bật cười – ...Đã 3 năm rồi, em vẫn còn nhớ à?
- Nhớ chứ! Thời gian càng trôi đi, em càng nhớ. Tuy bản thân em... đã không còn ước... Con người thay đổi, phải không anh...
- Anh ước có thể đổi lấy tất cả mọi thứ để thấy bọn trẻ thoát khỏi cái lối không tương lai này. Anh ước ...dù biết chỉ là ước, rằng chúng không còn phải chịu những giày vò đau khổ mỗi khi thức dậy. Anh ước chúng cứ mãi vô tư chơi đùa, đừng biết gì hết, đừng hiểu gì hết...chỉ như vậy và không phải khóc cho nhau khi ra đi. Nước mắt của người lớn là đủ rồi, là cay nghiệt rồi.
Lan Anh run rẩy, rồi mạnh bạo, cô ôm lấy Dương từ phía sau. Tì sát má vào lưng anh. Dương giơ bàn tay lên... Anh muốn nắm lấy bàn tay của Lan Anh đang ôm trước ngực mình, nhưng những ý nghĩ nhói lên trong đầu mà khiến Dương cay ngạt cả mũi. Và anh khẽ gạt Lan Anh ra khỏi người mình.
Vội vã để tránh sự ngượng ngạo lan tỏa ra hai người, Dương nói:
- Chúng ta về thôi.
Lan Anh gật đầu, đồng ý.
5.
Phong có lẽ rất giận hoặc bực dọc cao độ. Suốt mấy ngày sau sự kiện hôm đấy, anh không tìm gặp Lan Anh, cũng chẳng để lại cho cô 1 lời nhắn, mặc dù Lan Anh đã gọi cho anh rất nhiều.
Dương nói, Phong cần chút thời gian cho sự yên tĩnh cá nhân để ngẫm nghĩ về nhiều điều. Lan Anh đồng ý, nhưng chính cô cũng không hiểu những gì mình làm là đúng hay là sai khi đang sa vào những cuộc hẹn, những cuộc nói chuyện dù hết sức đơn thuần này với Dương. Có lẽ, lâu lắm rồi, cô mới tìm thấy lại cảm giác được chia sẻ, được thấu hiểu và lắng nghe từ một ai đó...
- Con người thì dễ bị thay đổi ... – Dương nói trong khi nhâm nhi tách cà phê sữa của mình.
- Thay đổi? – Lan Anh tỏ ra không hiểu.
- Ừ, là không giữ vững những điểm tựa trong cuộc sống và rồi lạc lõng mà đánh mất đi nhiều thứ - Dương giải thích – ..nhưng cần phải phân biệt giữa việc thay đổi và việc tìm ra giá trị đích thực của bản thân. Cố chấp bám vào những thứ không thuộc về mình, không phải dành cho mình thì chỉ là sự ngốc nghếch giả dối, tự đánh lừa bản thân.
- Còn từ bỏ những thứ lẽ ra sẽ phù hợp với mình, lẽ ra nên ở bên mình mới là đúng ư?
- Không. Chỉ là...xoay chuyển. Bởi định nghĩa thế nào là hợp, thế nào là không hợp, thế nào là đúng, thế nào là không đúng nó thực sự rất mơ hồ mà mỗi thời điểm lại có những câu trả lời khác nhau từ những con người khác nhau. Có lẽ và chỉ có lẽ thôi nhé, người ta nên làm những gì người ta cho là đúng thay vì nghe một mớ ba tạp xung quanh.
- Hihi. Anh trưởng thành hơn trước nhiều. – Lan Anh cười.
- Cuộc sống đào tạo anh phải thế thôi. – Dương trầm ngâm .
- Phong... Anh ấy lúc nào cũng cứ quay vòng vòng, anh ấy bị cuốn vào thế giới của những người xung quanh cùng với suy nghĩ của họ mất rồi.
- Còn em thì không?
Lan Anh chợt bỏ tách cà phê xuống, lặng lẽ ngó ra ao cá xanh trong bên ngoài.
- Có lẽ, em cũng thay đổi. Vì...em không còn ước... Vì em đã không còn tin vào nhiều giá trị mà trước đây em đã coi nó là thực tại. Em biết, trong anh sự nghi ngờ đó cũng đã có, phải không?
Dương mỉm cười, thơ thẩn nhìn ra hồ cá cùng Lan Anh.
- Phải, anh đã mất niềm tin vào thật nhiều điều... Anh thậm chí còn không biết tại sao mình phải chiến đấu vì những điều anh nghi ngờ nữa. Nhưng Lan Anh à! Đôi khi người ta làm nhiều việc chẳng vì lí do gì cả... hay chỉ đơn thuần là cứ làm đi rồi chờ đợi trách nhiệm. Bị thụ động vào những thứ mà bản thân không thể kiểm soát là sự mệt mỏi giày vò lớn nhất của anh lúc này. Nhưng, cứ phải để nó đi thôi, đi và sẽ qua, qua rồi sẽ quên, quên rồi sẽ lại không ngừng nhớ. Cuộc đời mà...
- Anh bắt đầu làm em khó hiểu rồi đấy! – Lan Anh bật cười.
Dương cười theo cô, nhưng rồi...
- Lúc ấy... – Dương chợt nói với khuôn mặt hơi cúi xuống bàn.
- Lúc ấy làm sao cơ? – Lan Anh ngạc nhiên.
- Lúc sau khi anh đi ... – Dương nói – ...3 năm trước ... Em và Phong...
- Anh ấy đã nói anh ấy yêu em! – Lan Anh nhìn thẳng vào Dương trả lời.
- Ồ! Đúng như anh nghĩ ...
- Vậy, anh có nghĩ tới được việc em chạy ra ngoài và tìm anh?
Dương giật mình, một chút sững sờ, ngẩng lên đón lấy những tia nhìn xoáy sâu vào tâm can của Lan Anh.
- Em...em tìm anh ...để ...để làm gì? – Dương ngập ngừng hỏi.
- Vì em muốn biết câu anh định nói với em lúc đó là gì? – Lan Anh không ngần ngại , thẳng thắn nói. Và rồi thở dài, cô tiếp tục – ... Có lẽ từ lúc ấy em đã ngừng ước. Ngừng hy vọng và tưởng tượng về những thứ hão huyền không thuộc về em ...
- Có lẽ... Anh cũng sẽ ngừng ước...
6.
- Người lớn thì luôn mệt mỏi thế sao? – Dương bật cười nói. Cây cần câu cá của anh rung lên ngay lúc ấy. Và với một động tác thành thạo , con cá nhanh chóng được nhấc lên khỏi mặt nước trước khi nó được Dương gỡ ra và thả lại xuống nước.
- Vì cậu có đủ mọi thứ để bắt đầu, còn tôi, tôi phải đấu tranh để có nó – Phong, ngồi kế bên, trả lời.
Trong buổi chiều mát mẻ hiếm hoi ấy, Dương không muốn nổ ra một cuộc khẩu chiến để phá hỏng buổi câu cá này với Phong nên anh chỉ mỉm cười mà nói:
- Có thể cậu đúng, tôi quá thuận lợi trên con đường để trở thành một ai đó. Nhưng tôi cũng biết có một ai đó thực sự quan tâm cho cậu.
- Cám ơn, chỉ là trước khi cậu trở lại ...thật đúng lúc, đúng dịp...- Phong nhếch mép, cười mỉa mai.
- Phong, đó là tình cờ! – Dương thanh minh – Tôi không hề biết có cuộc hẹn nào của cậu và Lan Anh ở đó, thậm chí tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn gặp lại hai người nữa từ khá lâu rồi.
Phong lặng thing, không nói gì.
- Đừng trẻ con như vậy, cậu còn nhớ tôi đã nói gì với cậu 3 năm trước chứ?
Phong vẫn im lặng, nhìn chăm chăm xuống cái phao câu mà đôi tay bấm chặt như muốn bẻ gẫy cái cần.
- Tôi đã nói nếu cậu từ bỏ, nếu cậu làm Lan Anh buồn, làm Lan Anh tổn thương thì bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn tôi cũng sẽ tước hết mọi thứ, bao gồm cả cô ấy từ cậu, còn nhớ chứ? – Dương nhấn giọng.
- Đừng có dọa dẫm tôi! – Phong cau mày.
- Tôi không dọa dẫm cậu, tôi nói là sẽ làm. Và đừng có nghĩ tôi là thánh, tôi không nhân từ như vẻ bề ngoài đâu! – Dương ngưng cần câu, đối mặt với Phong, nói – ... Giữa tôi và Lan Anh không có gì cả ngoài tình bạn, ngừng ngay cái trò trẻ con của cậu đi. Đừng để cô ấy lo lắng thêm nữa.
Và anh đứng dậy, bỏ lại cái cần câu trong lán, cất bước trở về.
- Cậu có dám chắc là không có gì ngoài tình bạn? – Phong hơi ngoảnh mặt lại sau, nửa hỏi, nửa chua chát tự trả lời.
Dương cũng chỉ giật mình, khựng lại trong vài giây sau câu hỏi đó của Phong. Nhưng rồi anh cũng không trả lời mà chỉ lặng lẽ rời khỏi hồ câu sau đó...
7.
- Đứa bé ấy thật đáng thương – Lan Anh nói trong viện cô nhi mà lúc trước cô đã đến với Dương. Chỉ có điều, người đồng hành với cô lúc này là Phong.
Phong lắc đầu, nhìn chăm chăm vào mấy đứa nhỏ:
- Tội nghiệp chúng nó thật mà bệnh này đâu có thể chữa được.
- Có lẽ điều khác biêt duy nhất là chúng còn may mắn chưa hiểu chuyện, cứ vô tư mà sống nốt những ngày còn lại thật vui vẻ là được.
- Anh lại chẳng thấy khác biệt, nếu chúng nó sớm nhận thức được căn bệnh chúng đang mang trong người thì chúng sẽ quý trọng thời gian hơn, làm được nhiều việc hơn so với thế này. – Phong nói.
- Anh hơi chai sạn quá rồi đó. – Lan Anh ngước nhìn Phong, tỏ ý hơi trách móc. Phong lắc đầu, cười mỉa mai:
- Ít nhất chúng nó còn được chăm sóc tử tế, em biết anh lúc nhỏ còn cực khổ hơn chúng nó nhiều không. Vì thế, anh rất rõ ràng trong những chuyện này. Đơn giản là anh nói ra những gì anh nghĩ thôi. Và em, anh thấy em cũng không nên đến đây nhiều, dù gì chúng nó cũng bị...
- Anh đang hơi nhẫn tâm đấy! – Lan Anh hơi giận dữ, quắc mắt nhìn Phong.
- Anh cũng chỉ nghĩ cho em thôi – Phong trả lời.
- Anh!
- Anh không phải là thánh, cũng không phải là thiên thần! – Phong gắt lên – Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông với những suy nghĩ của riêng anh mà em thì vốn chẳng quan tâm gì đến nó, phải không? Anh không sinh ra trong một gia đình giàu có để mà có thời gian học cái gọi là tình thương hay cái gì đó tương tự vậy. Anh chỉ được xã hội này dạy cho rằng nếu không dẫm đạp lên người khác mà tiến lên thì anh sẽ bị người khác kéo tụt xuống thôi. Em có hiểu không?
- Ngụy biện! – Lan Anh quát lại vào mặt Phong – ...anh cho rằng tình thương anh không thể học vì anh còn bận rộn với công việc của cuộc sống hay chăng chỉ là vì bản chất con người anh là như thế?
Phong sững người lại. Những lời nói của Lan Anh như cái tát vào mặt làm anh tê tái, bàng hoàng nhận ra biết bao thứ. Chỉ cho đến khi giật mình trở lại thực tại thì chỉ còn cái bóng của Lan Anh đã bỏ đi rất xa ...
8.
Chiều lặng, gió cũng thôi ngừng thét gào trên đồi vắng mà cô độc một bóng người nơi đó. "Sẽ còn mãi những điều ước chứ?" – Dương tự nhủ, thả mình xuống nền cỏ, bỏ mặc bụi đất bám vào bộ vest.
"tít, tít" – Chiếc điện thoại nháy lên âm thanh báo tin nhắn. "Cậu đến quán cà phê lần trước được chứ? Phong". Ngập ngừng, Dương thở dài, bởi trong anh, linh tính về hình bóng một người con gái lại sắp nhòe đi, vụt đi thật xa trong biển người mênh mông này một lần nữa. "Ước gì ...ta sẽ mãi còn ước..." – Dương xót xa tự nhủ. Và anh đứng dậy, phủi bụi bám trên người rồi bước vào trong xe, lái tới quán cà phê mà 3 năm trước thôi, tim anh đã nhói đau một lần và có lẽ những giọt mưa ấy sẽ lại giá buốt lần nữa.
Chỉ một quãng đường từ ngọn đồi "cô độc", như cách Dương vẫn gọi nó, tới quán cà phê mà thời tiết đã thay đổi kì lạ. Mưa đổ lạnh buốt tim Dương, và mưa đổ ào ạt cả bên ngoài khung cửa ô tô. "Đã sẵn sàng để người đó xa khuất mờ mãi chưa, tôi ơi?" – Dương cười nhăn nhó. Và chiếc xe dừng lên bên vệ đường, trước cửa quán cà phê...
Đường vắng, có chăng chỉ còn vài chiếc xe chạy vội để tránh khỏi cơn mưa rào đang ào ạt trút nước. Dương bước ra khỏi xe, và sững sờ, phó mặc chiếc ô đen nằm lại trong xe khi thấy Phong đang ngồi cùng Lan Anh tại cái bàn gỗ mộc mạc mà cũng chính tại đó, 3 năm trước, họ cũng đã ở đó. Cũng chỉ là tự lừa dối mình như Dương hay nói, khi bản thân anh đã đoán ra mọi việc ngay khi nhận được cái tin nhắn kia của Phong. Nhưng, có những thứ trong cả đời này mà dù nó chỉ xảy ra 1 lần người ta cũng phải chứng kiến, phải đối mặt dù nó khó khăn đến chừng nào. Có lẽ, Dương cần sự thanh thản và giải thoát cho chính mình...
9.
- Anh nghĩ chúng ta nên làm chuyện này từ lâu rồi... – Phong nói, khi đã thấy Dương, ướt sũng đứng bên ngoài – ...vì chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, đến lúc cần nghĩ cho tương lai hơn rồi.
- Anh muốn nói tới chuyện gì cơ ? – Lan Anh hỏi. Cô ngồi đối diện với Phong nên đã quay lưng về phía Dương và không thể thấy anh đang đứng bên ngoài.
Phong, chợt bình thản hơn rất nhiều, rút từ túi áo ra một hộp nhỏ. Với nó, không chỉ Lan Anh tỏ ra thật bối rối mà cả Dương cũng trở lên bàng hoàng, đau nhói nơi trái tim xiết lại.
- Chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu để anh thấy tương lai nào đó. Và anh muốn bắt đầu tương lai ấy bằng việc này... – Phong nói.
Lan Anh câm nín không nói lên lời khi Phong đứng dậy và mở chiếc hộp, hướng về phía cô chiếc nhẫn vàng.
- Anh muốn cầu hôn em – Phong nói , không chút ngập ngừng ...
10.
Tối tăm, mịt mù, lạnh giá. Dương nhắm cặp mắt lại trong chiều mưa ồn ã để dòng nước chảy đều, tràn xuống khuôn mặt. "Khi ta còn ước..." – Dương thì thầm – "...Thì ta đừng gục ngã..."
Và anh mở mắt. Trước mắt anh là Lan Anh, bàng hoàng, ngạc nhiên, ướt,.. Tất cả những điều đó tụ lại trên cô, vẩn vơ như một ngày nào đó, nắng ráo hay xám xít mùa đông...
- Tại sao em/anh lại ở... – Cả 2 cùng cất tiếng 1 lúc. Rồi lại cùng bật cười ngay khi ấy, dù cho mỗi người đang có một tâm trạng vừa khác lại vừa giống nhau.
- Vì em muốn hỏi ai đó một câu hỏi trước khi trả lời cho ai đó câu hỏi khác. – Lan Anh nói trước – chỉ là...không thể biết ai đó lại ở ngay chỗ nào đó...
- Vì anh không muốn lại bỏ đi như từng bỏ đi vào một lúc nào đó. – Dương nối tiếp – Vì anh muốn ai đó thật hạnh phúc dù chỉ được đứng từ xa để ngắm người ấy.
- Kể cả khi anh phải có những giọt nước không phải nước mưa kia trên má? – Lan Anh nhìn đăm đăm vào Dương.
Dương mỉm cười, đáp:
- Sao em biết đó không phải nước mưa?
- Có lẽ là vì tự nhiên em biết.
- Lần này anh đã không đi đâu hết rồi đấy. Còn em, đã đến lúc em vào đó để trả lời cho câu hỏi của ai đó khác rồi.
- Em biết. Và em đã luôn có câu trả lời này. – Lan Anh gật đầu, ngước nhìn khuôn mặt Dương lần nữa – Sao lúc nào anh cũng đẹp trai thế? – Cô bĩu môi.
- Haha... – Dương bật cười – ...Vì anh còn ước.
Lan Anh duyên dáng hơi cúi xuống, chào Dương trong mưa . Và Dương đáp lại với phong thái của một quý ông Châu Âu cổ điển. Cả hai đã bật cười, cười thật to trong làn nước lạnh đang đổ xuống trước khi Lan Anh mở cánh cửa quán cà phê cùng tiếng leng keng chuông gió ... Vẻ mặt trầm ngâm quen thuộc nhanh chóng trở lại. Dương thì thào gì đó rồi bất chợt cất tiếng gọi: - Lan Anh!
Và Lan Anh đứng lại ngay lúc ấy, chặn một tay lại trước cánh cửa kính đang tự đóng lại, không nói gì, chỉ nhìn Dương, chờ đợi...
- Anh... – Dương ngập ngừng – ...Anh yêu em ... – anh nói – .. Đó là điều anh đã muốn nói 3 năm trước và cả bây giờ cũng có chăng là mãi mãi...
Rồi lại mỉm cười, nụ cười anh từng quên rất lâu:
- Em sẽ là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, được chứ?